Rời khỏi công trường, sắc mặt Hứa Chỉ Sương cứ trắng bệch, cho dù đã lên xe, thì vẫn tâm hồn treo ngược cành cây.
"Sao thế tổ trưởng?".
A Mai đang lái xe không nhịn được hỏi.
Nhưng Hứa Chỉ Sương không rảnh quan tâm đến bọn họ, mà vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Phúc.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, Lôi Phúc cũng trở nên im lặng.
"Võ trưởng Lôi, chắc ông không hiểu rõ lắm về Forever Night ngoại vực, nhưng tôi có thể nói với ông, phạm vi thế lực của Forever Night trải khắp hơn 20 quốc gia trên toàn cầu, bọn họ sẽ không bị tiêu diệt một cách dễ dàng đâu. Nếu tướng Lâm hành sự lỗ mãng, thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng, tôi hi vọng ông có thể khuyên bảo tướng Lâm, bảo anh ấy dừng hành động lại".
Giọng nói Hứa Chỉ Sương rất nghiêm trọng và gấp gáp.
Đám Zero và A Mai ở bên cạnh đều ngây người ra.
Không ai ngờ được Lâm Chính lại định ra tay với Forever Night.
"Thỏ khôn đào ba hang, những tổ chức như Forever Night có phạm vi hoạt động quá lớn, muốn giải quyết thì thực sự rất khó".
Lôi Phúc ở đầu bên kia trầm giọng nói: "Cô có thể thu thập được tất cả các tài liệu về thành viên và vị trí của Forever Night không?".
"Muốn thu thập thì không khó, nhưng đầy đủ hay không thì tôi không thể đảm bảo", Hứa Chỉ Sương thở dài nói: "Bây giờ tôi chỉ lo tướng Lâm nhất quyết làm theo ý mình, nghe nói anh ấy chưa từng đến ngoại vực, anh ấy không biết ngoại vực nguy hiểm khó lường đến mức nào. Nếu không bao vây tiêu diệt được Forever Night, dẫn đến sự trả thù của bọn họ, thì sẽ dẫn đến nguy hiểm không thể lường được cho Long Quốc".
"Tổ trưởng Hứa, tôi hiểu sự lo lắng của cô, nhưng có một điều cô nói rất đúng".
Lôi Phúc cũng thở dài, bất lực đáp: "Tướng Lâm có những lúc hành sự rất cố chấp, thực ra tôi nghĩ cậu ấy nhất định sẽ làm theo ý mình, lời khuyên của tôi cũng không có ích cho lắm".
"Võ trưởng Lôi, ý ông là..."
"Tôi sẽ phản ánh chuyện này lên cấp trên, đồng thời báo trước với quân Bắc Cảnh, để bọn họ kịp thời đề phòng, trong thời gian tướng Lâm diệt trừ Forever Night tạm thời không chủ động giao chiến với kẻ địch, làm tốt công tác phòng ngự", Lôi Phúc khàn giọng nói.
Hứa Chỉ Sương ngồi trên xe, tay cầm điện thoại, cả người ngây ra như phỗng.
"Võ trưởng Lôi, ông... ông ủng hộ hành động lần này của tướng Lâm sao?".
"Không thì sao nào? Cậu ấy là long soái, tôi thì không, tôi chỉ là một võ trưởng, nói một cách nghiêm túc thì tôi còn phải nghe cậu ấy".
"Nhưng nếu làm vậy thì tất cả sẽ tiêu đời".
Hứa Chỉ Sương gần như gầm lên.
"Tổ trưởng Hứa, xin cô hãy giữ bình tĩnh, vào lúc này, việc cô nên làm nhất chính là phối hợp với tướng Lâm, hoàn thành nhiệm vụ cậu ấy giao cho. Còn những chuyện khác cô không cần lo lắng, tôi nghĩ tướng Lâm chắc hẳn sẽ có cách ứng phó".
"Nhưng võ trưởng Lôi..."
"Tuân thủ mệnh lệnh!".
Lôi Phúc ngắt lời Hứa Chỉ Sương, sau đó tắt điện thoại.
"Võ trưởng Lôi! Võ trưởng Lôi!".
Hứa Chỉ Sương gọi mấy tiếng, thấy điện thoại đã tắt, chỉ đành bất lực dựa vào ghế, sắc mặt trắng bệch.
Mấy người A Mai, Triệu Tường đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.
"Tổ trưởng, giờ phải làm sao đây?".
Zero chần chừ một lúc rồi dè dặt hỏi.
Hứa Chỉ Sương im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Phái ngay tất cả các đội viên ra ngoài, điều tra thu thập tài liệu liên quan đến Forever Night, giao cho tướng Lâm trước 12 giờ đêm nay".
"Tổ trưởng định làm thật sao?".
"Là tướng Lâm chọn làm tội nhân của Long Quốc chứ không phải tôi, tôi đã cực lực ngăn cản anh ấy, nhưng không có tiếng nói, cứ phục tùng mệnh lệnh đi".
Hứa Chỉ Sương nhỉ giọng nói.
Giờ phút này, dường như cô ta đã bị rút sạch sức lực.