Chương 331: Bà không có tư cách dạy tôi (2)
"Cô Mao, người này khinh thường bài giảng của cô, ngang nhiên ngủ gật trong giờ học! Em không thể chấp nhận được điều này, hy vọng anh ta có thể rời khỏi đây, ít nhất mong anh ta không sỉ nhục cô Mao tôn kính!", người kia lập tức nói.
Mao Ái Cầm nghe thấy thế liền nổi giận.
Bà ta đã không cam tâm tình nguyện chạy đến đây giảng bài cho đám người này, vậy mà còn có người ngủ gật?
Sao bà ta có thể tha thứ được chứ?
"Chuyện này là thật sao? Cậu ngủ gật trong giờ học của tôi?", Mao Ái Cầm nhìn Lâm Chính, hỏi.
"Đâu có", Lâm Chính lắc đầu.
"Anh còn nói dối? Tất cả mọi người đều nhìn thấy!", người kia quát.
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy!".
"Cả tôi nữa!".
"Anh đúng là không biết tôn trọng người khác!".
"Bao nhiêu người muốn nghe bài giảng của cô Mao còn không được nghe kia kìa!".
Rất nhiều người xung quanh đứng ra làm chứng, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.
Khuôn mặt Tần Ngưng hơi lạnh đi.
Cô ấy nhận ra tất cả bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh…
Bọn họ đang vu oan cho Lâm Chính…
Mao Ái Cầm nổi giận, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, bà ta chỉ ra cửa, quát: "Cậu mau cút ra ngoài cho tôi!".
Lâm Chính cau mày, vẫn ngồi bất động.
Tần Ngưng không nhịn nổi nữa, kéo tay Lâm Chính, nói: "Anh Lâm, chúng ta đi thôi!".
Mấy người kia nghe thấy thế liền cuống lên.
Trình Thường Sinh yêu cầu bọn họ tách Lâm Chính khỏi Tần Ngưng, đây là Viện học thuật Nam Phái, bọn họ không dám dùng vũ lực nên đã tìm cách này. Nhưng nếu Tần Ngưng cũng đi theo Lâm Chính, thì chẳng phải bọn họ đã công cốc sao?
Bọn họ nhanh chóng suy nghĩ, tên lên tiếng đầu tiên hình như nghĩ ra gì đó, lạnh lùng nói: "Muốn cứ thế đi sao? Không được! Cô Mao đức cao vọng trọng, được bao người kính ngưỡng, anh ngủ gật ở đây chính là không tôn trọng cô ấy! Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi cô Mao, thì anh chỉ có thể nằm chứ không phải đi ra khỏi cái cửa này, biết chưa hả?".
Anh ta vừa dứt lời, mấy người còn lại sáng mắt lên.
Thân bại danh liệt! Khiến người này bị sỉ nhục, trở thành trò cười của mọi người trước đã!
Như vậy Tần Ngưng còn ở bên thằng vô dụng này sao?
Một kế hoạch thật thâm độc!
Bây giờ Lâm Chính đã trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ, ai cũng đứng về phía Mao Ái Cầm, nên đương nhiên cực kỳ căm ghét anh.
Mao Ái Cầm hơi sửng sốt, thực ra bà ta không muốn Lâm Chính phải làm như vậy.
Nhưng mấy người phe Trình Thường Sinh thì lại thêm dầu vào lửa.
"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi!".
"Quỳ xuống xin lỗi!".
"Quỳ xuống xin lỗi!".
…
Cùng với tiếng hô của mấy người này, cả giảng đường cũng lần lượt hô theo.
Tâm trạng mọi người kích động, cục diện càng ngày càng căng thẳng, nhìn dáng vẻ sục sôi căm phẫn của bọn họ, cứ như Lâm Chính đã làm chuyện gì tày trời vậy.
Vốn dĩ Mao Ái Cầm không muốn phức tạp hóa chuyện này, nhưng nhìn tâm trạng phẫn nộ của mọi người xung quanh, bà ta cũng không dễ xoa dịu.
Huống hồ, nếu người này thực sự quỳ xuống xin lỗi vì ngủ gật trong giờ học của bà ta, thì đồn ra ngoài bà ta cũng có thể diện, cũng có cái để khoe khoang.
Trong lòng Mao Ái Cầm đã quyết định, cứ để thằng ngốc này quỳ thì đã làm sao chứ? Dù sao đây cũng là Nam Phái, chắc chắn người này cũng muốn tham gia đại hội Y Vương, bà ta không cần phải sợ.
Nhưng đúng lúc đám người này đang ép Lâm Chính quỳ xuống, thì anh bỗng lên tiếng.
"Bà ta là cô giáo của các cậu, chứ không phải cô giáo của tôi, dù tôi ngủ ở đây thì sao chứ? Điều này không thể chứng minh là tôi không tôn trọng bà ta, bởi vì bà ta không có tư cách dạy tôi!".
Anh vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên im phăng phắc.
Ai nấy trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Một lát sau, những tiếng mắng chửi vang lên khắp giảng đường.
“Anh nói cái gì? Cô Mao không có tư cách dạy anh?”.
“Anh là cái thá gì chứ?”.
“Thằng chó chết, lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tao, nếu không tao xé miệng mày!”.
“Loại súc sinh có mẹ sinh nhưng không có bố dạy!”.
Tiếng chửi rủa không ngớt.
Mao Ái Cầm cũng tức phát điên.
“Cậu… cậu nói cái gì? Ý cậu là tôi không đủ tư cách dạy cậu?”, Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Chính, nổi giận hỏi.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu nói.