Đại Ma Quân đúng là Đại Ma Quân, uy lực mà ông ta phóng ra là thứ mà đối thủ không thể so sánh được. Vài câu nói đơn giản thôi mà Mạn Sát Hồng đã cảm thấy đến hơi thở cũng trở nên khó khăn rồi. Một nguồn áp lực đè xuống khiến cô ta đứng không vững.
Sự sợ hãi này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Cô ta cảm giác mình sẽ bị xé toạc.
“Cô đi trước đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó vung tay.
Vụt...Một luồng gió phát ra từ tay của Lâm Chính, đập lên người Mạn Sát Hồng. Trong nháy mắt áp lực bao trùm lấy cô ta biến mất.
Cô ta không dám do dự, vội vàng lùi về sau, định rời đi trước. Thế nhưng chưa đi được bao xa thì cô ta đã phải dừng lại, nhìn chăm chăm về phía trước.
Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh phát hiên ma nhân từ bốn phương tám hương đang đổ tới. Có tới hàng chục nghìn tên.
Mỗii một ma nhân đều có đôi mắt đỏ như máu, sát khí hừng hực, vô cùng hung ác. Mạn Sát Hồng nuốt nước bọt, sững sờ nhìn: “Thần y Lâm, e rằng tôi phải đi cùng cậu rồi”.
“Ừ, vậy thì đi cùng tôi. Cô đứng qua một bên. Đám ma nhân đó không tùy tiện tiếp cận chúng ta đâu”, Lâm Chính nói.
“Tại sao?”, Mạn Sát Hồng cảm thấy nghi ngờ.
Tử Long Thiên đột nhiên rút ra một ma đao rất dài, chém về phía Lâm Chính.
Keng...Một đường kiếm khí bay ra.
“Hả?”, Mạn Sát Hồng tái mặt: “Thần y Lâm cẩn thận”.
Lâm Chính không hề hoang mang, lấy châm bạc từ eo ra và phóng ra bốn phía. Mạn Sát Hồng khựng người.
Lâm Chính đang làm gì vậy? Tại sao lại không chặn đòn tấn công chính diện kia mà lại tiến hành phòng ngự với xung quanh.
Khi cô ta đang cảm thấy khó hiểu thì...
Ầm...Nguyệt Nha Đao trước mặt đột nhiên bị nổ, hình thành lên một hình bán nguyệt xung quanh Lâm Chính. Sau đó tất cả đao khí đều đổ dồn về phía anh. Những cái hố sâu hoắm một lần nữa bị nứt toác bởi đao khí.
Đao khí dù mạnh nhưng vẫn bị châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó chặn lại. Sau khi tiếp xúc châm bạc, đao khí bùng nổ.
Khí tức hủy diệt phóng ra bốn phía. Mạn Sát Hồng bị ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được, trông vô cùng chật vật.
Giờ cô ta đã hiểu ra rồi. Lâm Chính đã nhìn thấu chiêu thức của Đại Ma Quân nên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Có điều, thủ đoạn của Đại Ma Quân cũng đáng sợ quá. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đỡ được. Chiêu thức vừa rồi mà là cô ta thì chịu chết.
“Lâm Chính không còn là người giống như lần đầu gặp mặt nữa. Thực lực của cậu ta đã gia tăng gấp bội...người này...thật đáng sợ”, Mạn Sát Hồng nhìn bóng hình trước mặt và khẽ lầm bầm.
“Thú vị đấy”, Đại Ma Quân gật đầu, một tay giơ đao lên, nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng: “Thật không ngờ cậu lại đỡ được chiêu thức của tôi. Xem ra cậu dám đến đây thì đó không phải là điều ngu ngốc rồi”.
“Ngu ngốc sao?”
Mạn Sát Hồng lồm cồm bò dậy, hừ giọng: “Tử Long Thiên, tôi cảnh cáo ông, lập tức bảo người của ông lui ra, để chúng tôi đi. Nếu không, thần y Lâm mà khởi động Tịnh Thế Bạch Liên thì tới khi đó ông chết không toàn thây đấy”.
“Mạn Sát Hồng?”
Tử Long Thiên nhìn cô ta bằng vẻ vô cảm: “Cô chỉ là một con chó cái phản bội Thiên Ma Đạo mà thôi. Đợi lát nữa tôi xử lý xong thần y Lâm thì người tiếp theo sẽ là cô. Tôi sẽ cho cô nếm đủ sự dằn vặt của 50 năm, rồi để cô chết. Cả đời sau của cô sẽ vô cùng đặc sắc đấy”.
Mạn Sát Hồng tái mặt, tưởng chừng như hồn bay phách tán.