Những ngày tiếp theo là những ngày dài vô cùng đau khổ và cạn lời đối với Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa. Bọn họ phải tập trung cao độ, nội lực trong cơ thể cũng phải được vận hành một cách nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn của Lâm Chính.
Không được sơ suất. Đúng là hành hạ mà. Thế nhưng hai người họ không còn sự lựa chọn nào khác. Khi ba người họ đang bế quan thì bà cụ Bạch đưa người của Cửu Trại vào đóng quân ở Giang Thành.
Mã Hải đã cho sửa sang lại một tòa lầu cũ ở khu vực cuối phía Tây Giang Thành, đầu tư hơn một tỷ tệ biến nó thành khu ở sang trọng khiến người của Cửu Trại sau khi vào ở chỉ biết khen ngợi hết lời.
“Người của Thiên Tính Gia sao?”, vài người sống bên ngoài của Cửu Trại bàn tán xôn xao.
“Mau báo cho nội tộc”.
“Được”, hai người lập tức lấy điện thoại ra.
Tử Vực...Một người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi điện đường của Tử Vực. Những người đợi ngoài cửa đều quỳ phụp xuống.
“Điều tra rõ chưa?”
“Điều tra rõ rồi ạ, chuyện này do thần y Lâm của Giang Thành làm. Thiên Ma Đạo chưa bao giờ nghĩ tới việc ra tay với Tử Vực chúng ta. Do thần y Lâm tạo ra thế ly gián mà thôi ạ”, người ngoài cửa cung ký đáp lại
“Thật không ngờ tên tiểu tử Lâm Chính lại giảo hoạt như vậy, dám gây ra xung đột giữa Tử Vực và Thiên Ma Đạo, hại chết không biết bao nhiêu người...tên này...phải tiêu diệt”.
“Đại nhân, dù đây là kế ly gián của thần y Lâm nhưng đối với Thiên Ma Đạo thì chúng ta cũng không thể không đề phòng. Mối thâm thù đã được tạo ra, giờ muốn hòa hợp là rất khó”, người kia vội vàng noi.
“Trước giờ vốn không thể làm bạn với Thiên Ma Đạo. Tôi thấy kẻ xuất hiện trong cuộc chiến hôm đó hình như đã bị Thiên Ma Đạo sử dụng cấm thuật để trở nên mạnh hơn. Thiên Ma Đạo gần đây phát triển quá nhanh, tên đạo chủ vốn thâm sâu khó lường, đợi tới lúc chúng mạnh hơn nữa và ra tay với Tử Vực thì chắc chắn đó cũng sẽ là ngày tàn của chúng ta”.
“Vậy ý của đại nhân là...”
“Tiêu diệt Thiên Ma Đạo là điều không thể nhưng phải làm giảm sức mạnh của chúng”.
Người đang quỳ dưới đất không hề đáp lại, chỉ chắp tay: “Vừa rồi nhận được tin, người của Thiên Tính Gia đã vào ở Giang Thành rồi ạ” .
“Thiên Tính Gia? Xem ra thần y Lâm rất biết tìm cứu viện đấy nhỉ. Chỉ đáng tiếc cao thủ cuối cùng của Thiên Tính Gia đã chết cách đây mấy chục năm rồi. Giờ đây Thiên Tính Gia không đáng để bận tâm”.
“Thế nhưng lúc này Giang Thành có Thần Võ Tôn trấn yểm, lại có thể Thiên Tính Gia trợ giúp, cộng thêm quan chức Long Quốc...giờ Giang Thành không dễ gì động vào đâu”.
“Hừ, một Giang Thành có gì phải sợ? Lẽ nào Tử Vực lại không đối phó nổi với một thế lực phàm tục sao?”, người này tức giận.
Kẻ đang quỳ vội vàng cúi đầu. Người kia suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Đi một chuyến Giang Thành đi, đặt một món đồ ở Giang Thành cho tôi.
“Vật gì ạ?”, người đang quỳ vội ỏi.
“Hoàn Hồn Châu”, người này trầm giọng.
Ngày thứ năm luyện đan...Lúc này Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đã tái nhợt mặt, mồ hôi nhễ nhại.
Hai người căng mắt nhìn chằm chăm vào cái lò, không dám lơ là. Nhưng dù có đan dược và châm bạc của Lâm Chính hỗ trợ thì họ vẫn cảm thấy khó mà cầm cự thêm được.
“Thần y Lâm...tôi...cảm thấy sắp không chịu nổi nữa rồi”, Bạch Nan Ly run rẩy nói.
“Đừng từ bỏ, cố thêm chút nữa”, Lâm Chính nói, lập tức đưa tay lên điểm lên người Bạch Nan Ly, sau đó lại điểm lên huyệt vị của Thẩm Niên Hoa.
Lúc này, hai người mới thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng bọn họ không biết là có thể kiên trì được thêm bao lâu.
Còn năm ngày nữa phải trải qua thế nào đây? Tới ngày thứ sáu. Hai người bỗng xuất hiện hiện tượng bị kiệt sức, cơ thể bắp đầu tê liệt và mất cân bằng.
“Không được lơ là, nếu như lò thuốc mà không ổn định thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới đan dược”, Lâm Chính cũng đang vận động khí hét lớn, sau đó đưa tay lên điểm huyệt lên hai người bọn họ.
Nhưng lần này hiệu quả không thể bằng lần trước nữa. Hai người cảm thấy dễ chịu đội chút nhưng thần kinh vẫn vô cùng căng thẳng.
Ngày thứ bảy.
“Thần..y Lâm...tôi...cảm thấy tôi sắp ngất rồi...”, Thẩm Niên Hoa yếu ớt lên tiếng. Đầu cô ta ong ong cả lên. Lâm Chính bất đắc dĩ đành lấy châm ra đâm lên người họ.
Ngày thứ tám việc điểm huyệt không còn bất kỳ hiệu quả gì nữa. Hai người như muốn sụp đổ hoàn toàn. Bọn họ không còn cảm nhận được bất kỳ điều gì.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu cho họ.
Ngày thứ chín...Trên người họ đã bị phủ đầy châm. Mỗi người bị ghim tầm trăm cái giống như một tấm áo giáp bằng châm vậy.
Ngày thứ mười..Bất cứ biện pháp nào của Lâm Chính cũng không còn tác dụng. Bọn họ lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí để cầm cự.
Dù là Lâm Chính thì cũng không chịu thêm được nữa. Anh chỉ biết không ngừng cổ vũ bọn họ.
“Cố lên, cố gắng lên”.
“Sắp xong rồi...cố lên”.
Cả hai người kia không mở nổi mắt, tay cũng khó mà nhấc lên để vận động chân khí. Thế nhưng đến giờ phút cuối rồi, bọn họ không muốn từ bỏ, ai cũng bặm môi.
Lửa lò vẫn giữ được nhiệt độ như Lâm Chính mong muốn. Ánh lửa bập bùng mỗi lúc một mờ nhạt dần.
Không biết phải mất bao lâu...Đan dược hiện lên từ trong lò luyện.
Lâm Chính giật mình, vui mừng lắm: “Thành công rồi”.