Không ai ngờ Lâm Chính lại đồng ý.
Vô số cặp mắt đổ dồn về phía anh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Thánh Nữ cũng rất ngạc nhiên, đôi mắt to tròn đầy yêu mị nhìn Lâm Chính chằm chằm, đánh giá anh một lượt, cảm thấy rất tò mò.
Còn vẻ mặt Trình Ngạn Sinh thì ngẩn tò te.
Hắn không ngờ Lâm Chính lại đồng ý.
Phải biết rằng, nham thạch trong miệng núi lửa này không hề tầm thường, đây là núi lửa đang hoạt động.
Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả ở đây, nên mỗi khi một ngọn núi lửa sắp phun trào, thì Thần Hỏa Tôn Giả sẽ nhảy vào trong núi lửa, tận dụng nhiệt độ bên trong để tu luyện, đến mức nhiệt độ nham thạch bị rút sạch, núi lửa bị ép vào trạng thái ngủ đông.
Bây giờ ngọn núi lửa này lại hoạt động trở lại, nhiệt độ của nham thạch không phải là 900 đến 1200 độ nữa, mà lên đến hơn 1400 độ, và rất có khả năng tăng lên khoảng 1500 độ.
Nhiệt độ này... hòa tan một người chẳng khác nào làm bốc hơi một giọt nước, là chuyện chỉ trong chớp mắt.
Tuy Trình Ngạn Sinh đã tu luyện công pháp của Thần Hỏa Tôn Giả nhiều năm, tinh thông kĩ nghệ, nhưng nếu hắn nhảy vào thì cũng không dễ chịu gì.
Vậy mà Lâm Chính dám đồng ý?
Anh đang huênh hoang ra vẻ, hay là thực sự có thủ đoạn đặc biệt?
Giờ phút này thì không ai đoán được.
"Hừ, tôi không tin anh có thể chịu nhiệt được đến mức đó", Trình Ngạn Sinh không phục.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
Lâm Chính thở hắt ra, nói: "Anh nói trước về quy tắc đi".
"Nhảy vào nham thạch nóng chảy, xem ai chịu nhiệt giỏi hơn, ai lên trước coi như người đó thua, ai chết trong đó thì hậu quả tự chịu", Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.
"Đương nhiên rồi".
Lâm Chính đáp xong liền nhảy vào miệng núi lửa, đứng bên cạnh dòng nham thạch ở bên dưới.
Trình Ngạn Sinh thầm nuốt nước bọt, rồi cũng nhảy xuống.
Những người còn lại ùa tới vây quanh miệng núi lửa, cúi xuống nhìn hai người.
Thánh Nữ cũng ghé lại gần.
"Để Thánh Nữ đại nhân làm trọng tài đi", Lâm Chính kêu lên.
"Được".
Thánh Nữ gật đầu, bình tĩnh nói: "Hai người các anh đã chuẩn bị xong chưa?".
"Khoan đã, tôi mong các cô có thể chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch. Lát nữa lên bờ, chắc chắn quần áo sẽ bị thiêu rụi, lõa lồ ra đó thì mất thẩm mĩ lắm", Lâm Chính nói.
"Anh yên tâm, đã chuẩn bị xong cho các anh từ lâu rồi".
Thánh Nữ bình thản đáp.
Một người lập tức nhảy xuống, đặt hai bộ quần áo sạch sẽ ở phía xa xa.
Lâm Chính gật đầu: "Vậy thì có thể bắt đầu rồi".
"Cậu thì sao?", Thánh Nữ nhìn về phía Trình Ngạn Sinh.
"Tôi cũng có thể bắt đầu rồi", Trình Ngạn Sinh trầm giọng đáp.
"Được rồi, tôi xin tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu! Hai người xuống dòng nham thạch đi!", Thánh Nữ quát.
Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính một cái đầy khiêu khích, sau đó tung người nhảy vào dòng nham thạch.
Ào!
Nham thạch nóng rẫy bắn tung tóe, cả người Trình Ngạn Sinh nhanh chóng chìm xuống, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Thần y Lâm, anh còn không mau xuống đi?", Thánh Nữ nghiêm giọng quát.
Lâm Chính thở hắt ra, điểm mũi chân rồi cũng nhảy xuống.
Trái tim Trương Thất Dạ vọt lên tận cổ họng.
Mọi người xung quanh cũng nhìn chăm chú.
Ùm!
Bóng dáng Lâm Chính cũng chìm xuống, không còn thấy tung tích đâu nữa.
"Bấm đồng hồ đếm giờ chưa?".
Thánh Nữ ngoảnh sang hỏi.
"Đã bắt đầu đếm giờ rồi ạ", người bên cạnh đáp.
"Được, chúng ta chờ thôi", Thánh Nữ bình thản nói: "Tôi đoán không được mấy phút là tên họ Lâm kia sẽ không chịu được mà lên trước thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xử lý anh ta theo quy củ của đảo Thần Hỏa!".
"Vâng, Thánh Nữ đại nhân!".
"Đại nhân, tôi nghĩ không chừng tên họ Lâm kia đã tan xương nát thịt trong đó luôn rồi", có người cười nói.
"Phải đấy, hắn không hiểu thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa chúng ta, không thể đồng bộ nhiệt độ cơ thể mình với nham thạch. Hắn chỉ có bị dòng nham thạch nóng hổi này nuốt chửng thôi, nói không chừng lúc này hắn đã mất mạng rồi cũng nên".
"Ha ha ha..."
Đám người của đảo Thần Hỏa cười ầm lên.
Nhưng Thánh Nữ chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt bình tĩnh nhìn dòng nham thạch đang không ngừng sủi bọt, lặng lẽ chờ đợi.
Thấy Thánh Nữ không nói gì, những người còn lại cũng không dám bàn tán gì nữa.
Đôi mắt Trương Thất Dạ dần trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào dòng nham thạch.
"Mau ra đi... Mau ra đi...", ông ta không ngừng nhủ thầm, cũng không biết là mong chờ Lâm Chính sống sót, hay là hi vọng Trình Ngạn Sinh ra sớm một chút.
Thời gian dần trôi qua.
Dòng nham thạch nóng rẫy kia vẫn không có điều gì khác thường.
Đã 10 phút trôi qua.
Mọi người không ngừng nhìn thời gian rồi lại nhìn nham thạch, ai nấy dường như nín thở.
Đối với người của đảo Thần Hỏa thì thời gian này đã là rất dài.
Phải biết rằng, nếu người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh nhảy vào nham thạch thì cùng lắm chỉ được hai ba phút. Bọn họ cũng không phải là mình đồng da sắt, sở dĩ chịu đựng được hoàn toàn là nhờ công pháp khí kình, một khi khí kình cạn kiệt, thì vẫn bị dung nham hòa tan mà chết.
Vậy mà Trình Ngạn Sinh có thể cầm cự được 10 phút mà vẫn chưa lên...
"Thật là đáng sợ!".
Có người không nhịn được thở dài.
Nhưng đúng lúc này.
Ào!
Dòng nham thạch nóng chảy kia bỗng tung tóe bọt, sau đó một người đàn ông trần truồng, da thịt đỏ tươi nhảy ra, ngã khuỵu xuống vách núi lửa ở bên cạnh dòng nham thạch, lăn lộn kêu gào.
Kéo dài như vậy một lúc lâu mới thôi, hắn há miệng thở dốc, lông tóc đã bị thiêu trụi, trên người cũng có không ít vết bỏng, nhìn có vẻ rất thê thảm, nhưng dù sao vẫn còn sống.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thắng rồi!".
"Thần y Lâm kia vẫn không có động tĩnh gì, chắc chắn là đã chết trong dòng nham thạch rồi".
"Người thắng cuộc chính là Trình sư huynh!".
Mọi người cao giọng hô.