E là không ai ngờ được Phong Thanh Vũ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Dùng tính mạng của người nhà họ Lâm để tạo cơ hội cho mình, rồi lại ra tay với Lâm Chính bằng phương thức đánh lén.
Trên thực tế đây chính là thủ đoạn Đạo Hoàng quen dùng.
Chính vì ông ta có sở trường đánh úp giết người, nên mới có một chữ “đạo” (cướp).
Lâm Chính ngoảnh phắt sang nhìn.
Lập tức nhìn thấy bàn tay già nua khô gầy như que củi của Phong Thanh Vũ đã lại gần cổ mình.
Sức mạnh trong lòng bàn tay đó đủ để vặn gãy cổ Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Lâm cũng ngớ người ra.
Phong Thanh Vũ bất ngờ biến mất, rồi lại bất ngờ xuất hiện sau lưng Lâm Chính, chẳng khác nào quỷ mị, lại càng như thuấn di.
Đây còn là tốc độ của con người sao?
Bọn họ hoàn hồn lại, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Cú chộp này đủ để giết Lâm Chính!
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Xoẹt!
Một âm thanh cực nhỏ vang lên.
Chỉ thấy bàn tay đang giơ tới của Phong Thanh Vũ bỗng rụt lại, vội vàng thu chiêu rút lui.
Cơ thể ông ta cũng rơi xuống bên cạnh cửa sổ sát đất như một trận gió, khuôn mặt già nua nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Hả?”.
Người nhà họ Lâm thất thanh kêu lên.
“Thu chiêu rồi sao?”, Lâm Hằng Chí không cam lòng nói: “Sao ông lại thu chiêu? Vừa rồi chẳng phải là thời cơ tốt để giết thần y Lâm sao? Sao ông lại bỏ qua như vậy?”.
“Lắm lời!”.
Phong Thanh Vũ lật tay cách không tát cho Lâm Hằng Chí một cái.
Bốp!
Cơ thể Lâm Hằng Chí lập tức bay lên, xoay tròn 360 độ, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người vội quay sang nhìn.
Chỉ thấy một nửa mặt anh ta bị đánh sưng vù, răng trong miệng rụng gần hết, toàn là máu tươi, đầu váng mắt hoa, gần như ngất xỉu.
Đây là uy lực một cái tát của Phong Thanh Vũ!
Thật là khủng khiếp!
Người nhà họ Lâm run như cầy sấy, sao dám ho he tiếng nào nữa?
“Lũ vô dụng như các cậu chẳng hơn con kiến bao nhiêu, làm sao biết cuộc đối đầu giữa các cao thủ nó thế nào? Khoảnh khắc vừa rồi khi tôi ra tay, thần y Lâm đã kịp phản ứng rồi. Tuy cậu ta không thể đón đỡ hay tránh được đòn tấn công của tôi, nhưng có thể bắn ra một cây châm bạc trong chớp mắt, ép tôi thu chiêu. Nếu vừa rồi tôi cố vặn gãy cổ thần y Lâm, thì e là cũng bị trúng kì độc, mất mạng tại chỗ rồi! Phong Thanh Vũ tôi không hiểu về độc, sao có thể so độc với thần y Lâm chứ?”, Phong Thanh Vũ mặt không cảm xúc nói.
Ai nấy đều hiểu ra.
Chắc là cây châm bạc của Lâm Chính đã ép lùi Phong Thanh Vũ.
Chỉ có điều trong tình cảnh đó mà Lâm Chính vẫn có thể phóng châm bạc ra sao?
Thật là đáng sợ!
Sao chàng trai này còn trẻ tuổi mà đã kinh khủng như vậy chứ?
“Thần y Lâm, y võ của cậu quả thực không thể tin được, khâm phục!”, Phong Thanh Vũ bình thản nói.
“Ông quá khen rồi, khinh công của ông cũng không tầm thường chút nào”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh nói.
“Ha ha, xem ra hôm nay có kịch hay rồi! Để tôi so tài lại với cậu xem sao!”.
Phong Thanh Vũ quát, thân hình lại động, hóa thành kình phong, xông về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Lâm Chính không thể nắm bắt được bóng dáng của Phong Thanh Vũ, dường như ông ta đã biến mất khỏi phòng làm việc, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, bởi vì quanh người anh vẫn phảng phất một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ.
Luồng sát khí đó giống như con rắn độc đang ẩn náu trong bụi cây xung quanh, nó có thể bất ngờ nhảy ra bất cứ lúc nào, cắm phập chiếc răng chứa đầy nọc độc vào người Lâm Chính.
Không được!
Cứ giằng co thế này, Lâm Chính thua là cái chắc.
Tốc độ của anh không bằng đối phương, một khi bị đối phương tìm được sơ hở, thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo, phóng châm bạc ra xung quanh.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc như sao băng, bắn ra xung quanh từ năm ngón tay của Lâm Chính.
Tuy Phong Thanh Vũ có tốc độ cực nhanh, nhưng không thể đối phó được số châm bạc này.
Lại thêm ông ta kiêng dè y thuật của Lâm Chính, lo châm bạc tẩm độc, nên không dám đón đỡ, chỉ có thể cố gắng tránh né.
Nhưng cho dù là vậy, thì Lâm Chính cũng khó mà bắt được Phong Thanh Vũ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Hừ!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng tung người nhảy lên.
Người nhà họ Lâm đang lùi đến cửa phòng đều sửng sốt, không biết Lâm Chính định làm gì.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng túm lấy trần nhà, sau đó dùng sức, kéo trần nhà xuống.
Ầm!
Trần nhà sập xuống.
Đè bẹp mọi thứ.
Phong Thanh Vũ đang di chuyển với tốc độ cao lập tức lùi lại theo bản năng để tránh trần nhà đang sập xuống.
Nhưng hành động này của ông ta bị Lâm Chính nắm rõ.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, lập tức huy động tất cả tốc độ, xô đổ mọi thứ trước mặt, lao về phía Phong Thanh Vũ.
“Ơ?”.
Phong Thanh Vũ nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên, bàn tay của Lâm Chính đã thò tới như một chiếc kìm sắt, bóp chặt lấy cổ ông ta, ấn ông ta lên tường…