Là độc hỗn hợp!
Lâm Chính lập tức có phản ứng, nhìn chằm chằm rượu trong ly.
Trong ly rượu này có dược vật đặc biệt, không gây hại cho người, Lâm Chính đã phát hiện ra từ lâu.
Lúc đầu anh còn tưởng thuốc trong rượu này chỉ để tăng vị giác khi uống, dù sao đây cũng là rượu thuốc, bên trong chứa hơn trăm loại dược vật thành phần.
Tuy những dược vật này hiếm có, nhưng Lâm Chính đều nhận ra. Bản thân chúng là vô hại, nhưng... một khi kết hợp với các loại dược vật khác thì có mấy loại trong đó có thể sinh ra chất kịch độc.
Đám người này hạ độc anh lúc nào vậy?
Ánh mắt Lâm Chính chập chờn, đảo nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía thiếu nữ kia.
Toàn thân cô ta tỏa ra mùi thơm.
Mùi thơm rất nồng, lập tức bao phủ cả sảnh tiệc.
"Đây là... mùi thơm của hoa Thiên Lan?".
Lâm Chính định đứng dậy, nhưng cơ thể không khỏi lảo đảo, đầu óc quay cuồng.
Anh vội tế Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào người mình.
Nhờ tác dụng của Hồng Mông Long Châm, Lâm Chính mới ổn định được cơ thể.
Lúc này, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đặt ly rượu xuống, nhìn anh với vẻ chế giễu.
Nhất là thiếu nữ bên dưới, cô ta không múa nữa mà nheo mắt nhìn anh chằm chằm như nhìn một thằng hề.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Tôi cứu các người, để các người không bị Kiếm Phong Hải tàn sát, tại sao... các người lại lấy oán báo ân?".
"Lấy oán báo ân? Lâm đại nhân, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chúng tôi cũng là vì thị trấn thôi".
Một giọng nói già nua vang lên.
Sau đó một đám người cao tuổi tiến vào bữa tiệc.
Trong đó có cả ông già ban ngày ngăn Lâm Chính lại để dập đầu tạ ơn.
Trịnh Mãnh cũng đứng trong số đó, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.
"Vì thị trấn?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh.
"Lâm đại nhân, xin hãy lượng thứ cho chúng tôi. Cậu cũng thấy đấy, một Kiếm Phong Hải đã có thể đe dọa tất cả chúng tôi, nắm được tính mạng của chúng tôi. Nếu chúng tôi không tìm một chỗ dựa, thì sau này sẽ có vô số thế lực như Kiếm Phong Hải đến gây rắc rối. Thế nên chúng tôi phải tìm một cây đại thụ để hưởng bóng mát, cậu thấy sao?".
Ông già đầu trọc bình thản lên tiếng.
"Thế nên các ông định báo với Võ Thần để giao nộp tôi?".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Đúng vậy".
Ông già đầu trọc gật đầu.
"Bỉ ổi!".
Đúng lúc này, Ngự Bích Hồng tỉnh dậy, lớn tiếng mắng.
Nhưng toàn thân cô ta vẫn mềm nhũn không có chút sức lực, muốn đứng dậy cũng vô cùng khó khăn.
"Cho dù là chó lợn cũng biết trả ơn, vậy mà lũ vô liêm sỉ các ông lại bán đứng chủ nhân, các ông không được chết tử tế đâu!".
Ngự Bích Hồng tức giận kêu lên.
"Người lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng! Tuy thị trấn chúng tôi nhỏ bé, nhưng cũng là người ở long mạch dưới lòng đất, cô nghĩ chúng tôi sẽ để ý đến liêm sỉ sao?".
Ông già đầu trọc đi đến chính giữa sảnh tiệc, bình thản nhìn Lâm Chính: "Lâm đại nhân, chất độc các cậu trúng là bí bảo đã lưu truyền nghìn năm của thị trấn chúng tôi, những thứ bình thường không thể giải được loại độc này. Độc này không gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu, nhưng trong thời gian dược tính phát huy công dụng, các cậu không thể vận khí, không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, nếu không các cậu sẽ nổ tung xác mà chết. Hi vọng các cậu có thể ngoan ngoãn một chút, chờ Võ Thần đại nhân đến, như vậy đều tốt cho cả hai bên".
Ông ta vừa dứt lời, nhiều người không khỏi nhếch môi cười.
Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ vung tay một cái.
Vèo!
Mấy cây Hồng Mông Long Châm bay ra, đâm vào người Ngự Bích Hồng.
Cơ thể Ngự Bích Hồng lấy lại chút sức lực, cũng đứng dậy được.
Bọn họ thấy thế đều rút ngay kiếm ra.
Nhưng ông già đầu trọc không chút hoảng hốt, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người bình tĩnh.
"Lâm đại nhân, chẳng phải tôi vừa nói với cậu rồi sao? Cậu không được sử dụng sức mạnh phi thăng, nếu không sẽ mất mạng đấy".
"Chút độc ít ỏi này sao có thể làm gì được tôi chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Lúc trước tôi không phòng bị là vì không quan tâm loại độc hỗn hợp này. Nếu đã phát hiện ra thì giải độc cũng không mất bao nhiêu thời gian".
Anh vừa dứt lời, mọi người liền biến sắc.
Nhưng ông già đầu trọc lại tỏ vẻ không tin.
"Độc này không khó giải, khó ở chỗ muốn loại bỏ dược tính thì cần có thời gian. Cho dù y thuật của cậu cao minh đến đâu, thì cũng không thể loại bỏ hết dược tính trong thời gian ngắn".
“Chúng tôi đã phái người đi báo với Thái Thiên Võ Thần, chẳng mấy chốc, Thái Thiên Võ Thần sẽ đến đây thôi. Trong thời gian này, chúng tôi chỉ cần giữ chân cậu là được, cậu đã hết đường chạy trốn rồi”.
Ông già râu dài cũng nói.
Nghe thấy hai người nói vậy, những người khác mới coi như yên tâm.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"E rằng Thái Thiên Võ Thần sẽ không đến đâu!".