“Minh chủ!”
“Lâm minh chủ!”
“Minh chủ!”
Mọi người đều lo lắng gào lên, sau đó đồng loạt chạy đến.
“Cái thứ không biết sống chết, giải quyết chúng đi”.
“Vâng!”
Lập tức có hai Tu La chạy đến đánh với mọi người.
Lâm Chính ôm ngực lùi về sau vài bước, đến khi dừng lại mới nhận ra máu chảy ra từ trước ngực biến thành màu xanh.
Chắc chắn đây là tác dụng độc mạnh trên con dao găm.
“Sao mày có thể phá được thân xác của tao?”
Lâm Chính nghiến răng hỏi.
“Dĩ nhiên là nhờ con dao găm này”, Tu La đó khẽ cười: “Lâm minh chủ, chi bằng mày nhìn lại xem con dao găm trên người mày là gì đi”.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên khó coi, cúi đầu nhìn con dao găm trước ngực, sau đó nghiến răng rút nó ra.
Phụt!
Máu tươi màu xanh đậm bắn ra như suối.
Anh lập tức điểm huyệt cầm máu.
Nhưng không thể được, độc đã lan đến xương rồi.
Độc mạnh như vậy không bình thường.
Lâm Chính nhìn dao găm trong tay một hồi lâu, sau đó nhanh chóng nhận ra chất liệu của con dao găm này.
“Đây là xương!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Cái này được làm từ xương gì?”
“Xương người!”
“Xương người? Xương của ai?”
“Điện chủ bọn tao”.
Tu La đó cười mỉa nói.
Hơi thở Lâm Chính run nhè nhẹ.
“Lâm minh chủ, điện chủ bọn tao từng đánh nhau với mày, điện chủ biết cơ thể của mày cực mạnh, cũng biết mày đã lấy được nhiều cái lợi từ thần mộ chí tôn, cơ thể rắn chắc vô địch, nhưng nếu là một thanh dao găm được tạo ra từ xương của cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể không phá được thân xác của mày chứ? Thế là điện chủ bọn tao tự cắt năm ngón tay rèn ra con dao găm này giao cho tao! Chỉ một mục đích muốn tao giết mày”.
Tu La đó cười mỉa.
Lâm Chính hiểu được ngay.
“Thánh Quân Diệp Viêm quả nhiên là có đầu óc có suy tính, nhưng tao rất tò mò, tại sao thân xác của mày lại mạnh đến thế? Cả vực Diệt Vong e là chỉ có điện chủ bọn mày mới có thể đỡ được đòn tấn công lúc nãy của tao, tại sao mày trúng đòn mà không làm sao cả?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tao không có bao nhiêu kỹ năng chiến đấu cả, ngoài một thân y thuật ra, tao chỉ có thân xác cường đại này, bản thân tao đang truy cầu trường sinh nên tao điên cuồng rèn luyện cơ thể, bây giờ mặc dù cơ thể tao không mạnh bằng mày, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên tao có thể dễ dàng trị thương cho các anh chị em khác của tao trên chiến trường, mà họ cũng không cần phải bảo vệ tao, chỉ vì họ biết không ai có thể giết được tao”.
Tu La đó bật cười.
Lâm Chính gật đầu.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa Thất Đệ! Nên lấy đầu người này để giao cho điện chủ rồi”.
Một Tu La tóc dài cầm dao găm bước đến, mặt đầy sát khí nói.
Nhưng lúc hắn đến gần, Lâm Chính bỗng trở tay vung lên.
Vù vù ù!
Hồng Mông Long Châm lập tức đâm vào Tu La đó.
Tu La đó không kịp đề phòng vội tránh đòn nhưng vẫn bị trúng hai cây châm.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, lại vung châm đâm về phía các Tu La khác.
“Giãy chết à?”
Tu La thấp bé cười nhạo, cũng không làm gì, cứ thế nhìn Lâm Chính đánh với các Tu La kia.
Hắn không quan tâm.
Dù Lâm Chính giết chết đám người này, lấy đầu họ thì với y thuật của hắn cũng đủ để cứu sống mấy người này.
Lâm Chính chịu đựng vết thương có độc lại xuyên qua giữa các Tu La.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiêu liều mạng giúp đỡ.
Lần này có mọi người giúp đỡ, Hồng Mông Long Châm đã đâm vào trong người các Tu La.
Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng khống chế Hồng Mông Long Châm làm cho nội tạng các Tu La tan vỡ.