Công Tôn Đại Hoàng ra lệnh khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng cũng may là các vị nguyên lão hiểu về võ kỹ nên ngay khi mệnh lệnh được hô lên thì họ cũng phát động khí thế, kích động những người khác chuẩn bị chiến đấu tiếp.
Lúc này đám khí độc bỗng hóa thành một hình dạng dị thường. Chúng không còn tản ra nữa mà tập trung lại thành hình của một con kỳ lân. Con kỳ lân trùm lấy những người có mặt.
Khí độc lúc này đã mỏng đi nhiều, có thể nhìn thấy được các thành viên khác của đội cấm vệ bên trong.
Thế nhưng vừa nhìn thấy thì họ đã cảm thấy tim như muốn rớt ra ngoài.
Đội cấm vệ lúc này chỉ còn một nửa. Một nửa nằm ra đất như ngả rạ. Cơ thể bọn họ đã tan chảy, mặt mũi không còn nguyên vẹn, tứ chi gãy rời, chết vô cùng thê thảm.
Những người con sống thì cũng không tốt đẹp được hơn bao nhiêu. Bọn họ không tay thì đầu cũng bị rữa ra, ngực bị đánh lõm. Giờ này bọn họ còn đấu được là vì họ không có cảm giác đau đớn. Nếu không với những vết thương như vậy thì chắc chắn là đến đứng cũng không đứng vững nổi rồi.
“Có lẽ đây chính là Kỳ Lân Biến – Tuyệt học của Kỳ Lân Môn. Thế nhưng đã được thần y Lâm thay đổi. Sức mạnh của Kỳ Lân Biến được thay thế bằng khí độc để tạo ra một con kỳ lân bằng độc. Đội cấm vệ ở trong đó đã bị độc lực của cậu ta giết chết”, một người kêu lên.
Đám đông thất kinh. Xem ra đội cấm vệ cũng không cầm cự được lâu nữa….
Thần y Lâm thật đáng sợ..
“Mau, tiếp tục cử người lên chiến tiếp”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
“Phá độc sư nghe lệnh, mau cứu viện”.
“Đội đệ tử tinh nhuệ chuẩn bị”.
“Lập tức tiếp quân”.
Mệnh lệnh vang lên không ngớt. Cổ Phái lại tiếp tục điều quân. Nhưng…có ích gì chứ?
“Công Tôn Đại Hoàng điên rồi! Người của Cổ Phái điên hết cả rồi”, Băng Thượng Quân lầm bầm khi chứng kiến cảnh tượng đó.
“Băng Thượng Quân, bọn họ đều đến rồi”, lúc này giọng nói của Thủ Mệnh run rẩy vang lên.
Băng Thượng Quân giật mình. Anh ta thấy các tông phái khác cũng đã có mặt. Họ là những người được Băng Thượng Quân nhờ Thủ Mệnh mời tới để trợ giúp cho Lâm Chính.
Nhưng giờ xem ra cũng không cần nữa rồi. Bọn họ không cần phải tham gia, hay nói đúng hơn là không dám tham gia.
Tất cả đều trố tròn mắt nhìn trận chiến. Họ nhìn người đàn ông tóc trắng như một cỗ máy đang giết từng người của Cổ Phái. Tất cả đều sợ tới mức á khẩu.
Cảnh tượng này kinh khủng quá. Có lẽ nhiều người cả đời này chưa bao giờ được thấy. Cuộc chiến này…đúng là địa ngục.
“Lên! Tiếp tục lao lên”
“Giết cậu ta đi! Không được dừng lại!”
"Ai dám lùi lại thì giết chết cho tôI!”
“Thoái lui là tôi giết chết!”, Công Tôn Đại Hoàng cũng phát điên, cứ thế gầm lên và không ngừng ra lệnh cho những người bên cạnh xông lên.
Thế nhưng người của Cổ Phái thì cũng là người mà. Bọn họ cũng biết sợ chứ. Tới nước này mà có đánh tiếp thì chỉ có thịt nát xương tan thôi. Bọn họ không phải lũ ngốc, sao mà lại tự chui đầu vào chỗ chết làm gì?
“Ông Công Tôn…chúng tôi không đấu được với thần y Lâm!”
“Xin ông tha cho chúng tôi! Chúng tôi không muốn nộp mạng như thế”.
“Không đánh được mà cứ ngu ngốc lao lên thì chỉ có chết thôi”.
“Ông tha cho chúng tôi”, vài người đệ tử khóc lóc chạy tới quỳ trước mặt Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta nào quan tâm! Ông ta bước lên, tát mạnh người đệ tử quỳ gần nhất, sau đó trợn ngược mắt với những người còn lại: “Có lên hay không?”
“Ông Công Tôn…”, có người định giải thích nhưng ông ta không hề cho họ cơ hội. Ông ta chỉ tát tiếp.
Bụp! Não của người đệ tử bị đập mạnh, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”, những người khác sợ hãi.
“Nghe đây! Còn không xông lên thì sẽ bị đập chết, tôi tuyệt đối không nương tay”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Những người khác dao động. Họ nhìn thần y Lâm rồi lại nhìn thi thể của đồng đội ngay bên cạnh. Họ cảm thấy tuyệt vọng. Cả hai lựa chọn đều là chết. Họ phải làm sao đây?
“Công Tôn Đại Hoàng, ông đừng quá đáng quá”, cuối cùng cũng có đệ tử gào lên.
“Cậu nói cái gì?’, ông ta trợn trừng mắt.
“Viên Hạo! Cậu to gan đấy, dám nói như vậy với Công Tôn đại nhân”.
“Cậu định tạo phản đúng không?”, vài vị nguyên lão tức giận chửi rủa.
“Tạo phản sao? Hừ! Tạo phản thì làm sao? Công Tôn Đại Hoàng đẩy chúng tôi vào chỗ chết, một người lãnh đạo bất nhân bất nghĩa như thế thì chúng tôi tạo phản lại không đúng à?”, người đệ tử tức giận nói.
“Cậu chán sống rồi!”
Công Tôn Đại Hoàng nổi giận, nhảy bật về phía người đệ tử kia.
“Đừng ông Công Tôn!”
Một vị nguyên lão hét lớn. Thế nhưng đã quá muộn. Công Tôn Đại Hoàng với tốc độ cực nhanh đã đập thẳng vào người đệ tử. Người này nôn ra máu, chết ngay tức khắc.
“Hả?”
“Viên Hạo sư huynh”.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông ức hiếp người quá đáng rồi đấy”.
“Anh em đâu, Công Tôn Đại Hoàng không cho chúng ta đường sống thì chúng ta hà tất phải khách khí. Mọi người xông lên, xử lý ông ta đi”.
“Hạ gục ông ta”.
Đám đệ tử của Cổ Phái tức giận, tất cả đều gầm lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.