Tầng 1 công ty Quốc tế Hồng Trang xuất hiện cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Những người qua lại đều há hốc miệng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Bọn họ là ai thế?".
"Đang yên đang lành, sao lại quỳ xuống?".
Một số người thì thầm bàn tán, còn định lấy điện thoại ra quay.
"Không được quay! Không được quay!".
"Mau phong tỏa tầng 1, nhanh lên!".
Mấy lãnh đạo cấp cao của công ty Quốc tế Hồng Trang nhận ra gì đó, lập tức bảo người phong tỏa hiện trường.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn đám Hàn Lạc, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi gì.
Còn Hàn Lạc nặng nề dập đầu xuống đất.
"Long soái, là thuộc hạ có mắt không tròng, mạo phạm đến anh, mong anh tha tội!".
Hàn Lạc nghiến chặt răng kêu lên, không dám ngẩng đầu, thần kinh toàn thân căng như dây đàn, chờ câu trả lời của Lâm Chính.
"Hàn đại thống soái, anh biết tôi là ai rồi sao?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Biết... biết rồi ạ, là thuộc hạ không thấy Thái Sơn, mong tướng Lâm tha tội..."
Hàn Lạc đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy nói.
"Tôi nghĩ chắc là anh không biết".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Anh ngẩng đầu lên nói chuyện đi".
Hàn Lạc dè dặt ngẩng đầu lên, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt thì rất rõ ràng.
Thân là long soái, dù Lâm Chính có thực quyền hay không thì địa vị và thế lực cũng rành rành ra đó, một thống soái cấp Thiên tép riu còn chẳng có tư cách xách dép cho anh.
"Anh thực sự biết tôi là ai sao?".
Lâm Chính nhìn Hàn Lạc, khàn giọng nói: "Tôi là Chủ tịch của Dương Hoa! Tôi là thần y Lâm Giang Thành! Điều này thì anh biết! Tôi là long soái thứ tư của Long Quốc thì chắc là anh cũng mới biết! Nhưng tôi còn là con nuôi của Lương Thu Yến chi thứ ba nhà họ Lương, điều này thì anh có biết không?".
Hàn Lạc nghe thấy thế, da đầu trở nên tê dại, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Tất cả người nhà họ Hàn đang có mặt cũng sắp suy sụp đến nơi.
Lương Thu Yến là mẹ nuôi của long soái?
Nhà họ Lương... có một long soái?
"Tiêu rồi, nhà họ Hàn chúng ta tiêu rồi..."
Một ông lão nhà họ Hàn khóc nấc lên, đấm ngực giậm chân.
"Long soái tha mạng! Long soái tha mạng!".
"Long soái, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội".
Bọn họ khóc lóc ầm ĩ, ai nấy như muốn sụp đổ.
Sắc mặt Hàn Lạc trắng đến mức không còn chút máu nào, hơi há miệng ra, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề dập đầu xuống đất, không nói lời nào.
Hắn biết, bây giờ nói gì cũng là thừa thãi.
Sự sống chết của hắn, sự sống chết của nhà họ Hàn đều nằm trong tay Lâm Chính.
"Lần này tôi đến Yên Kinh làm chút chuyện, nên tiện đường đến nhà họ Lương thăm mẹ nuôi tôi, nhưng không ngờ khi tôi gặp bà ấy, thì bà ấy lại đang ở phòng cấp cứu. Các anh có biết, nếu tôi không ở đấy, thì có lẽ mẹ nuôi tôi đã mất mạng không?".
"Hàn Lạc, anh có biết, với tính tình của tôi, thì tối hôm qua nhà họ Hàn các anh đã biến mất ở Yên Kinh rồi không? Sở dĩ tôi nhẫn nhịn không ra tay là vì anh là thống soái cấp Thiên của Long Quốc, mới từ Bắc Cảnh trở về, từng đổ máu vì tổ quốc, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua".
"Long soái, là thuộc hạ và tộc nhân quá lỗ mãng, mạo phạm đến anh. Thuộc hạ sẵn lòng đền tội cho mọi hành vi của mình, chỉ cần long soái có thể nguôi giận, thuộc hạ và tộc nhân sẵn lòng làm mọi chuyện".
Hàn Lạc không dám cãi câu nào.
Bây giờ ngoài nhận lỗi đền tội, thì không còn cách nào khác.
Lâm Chính không nói gì, đưa mắt nhìn về phía thang máy.
Chỉ thấy Lương Hồng Anh đi tới.
Ánh mắt cô ta hơi dại ra, khuôn mặt thất thần.
Cảnh tượng này quá sức chấn động.
Đến mức khiến cô ta tưởng là ảo giác.
"Hồng Anh, cô đến rồi à? Cô nói xem nên xử lý người nhà họ Hàn thế nào?".
Lâm Chính bình thản nói.