Bên ngoài con đường nhỏ. Đội quân tinh nhuệ của các thế lực Ác Phong Xuyên, Thiên Vấn Tông cũng đã có mặt.
Xuyên chủ Ác Phong Xuyên và tông chủ Thiên Vấn Tông cũng đều quan sát từ ngọn núi gần đó. Họ không định can dự vào.
Rõ ràng bọn họ thấy làm ngư ông đắc lợi mới là lựa chọn tốt nhất. Đúng lúc này xuyên chủ Ác Phong Xuyên nín thở, giống như nhìn thấy thứ gì đó. Ông ta nhìn về phía con đường nhỏ.
Một người cưỡi ngựa xuất hiện. Người này có phong thái vô cùng ung dung trong bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài buông và cùng ngũ quan tinh tế giống như một bức họa vậy.
Điều khiến người khác phải chú ý đó là eo của người này có một chiếc dùi đâm, trên chiếc dùi có hình rồng. Dù được treo ở eo nhưng vật đó cũng phát ra ánh sáng vô cùng lấp lánh.
Xuyên chủ tái mặt. Người của Thiên Vấn Tông cũng phát hiện ra bèn nói: “Tông chủ mau nhìn phía bên đó”.
Tông chủ lập tức nhìn và đanh mặt: “Đó là Đãng Thiên Nhai sao?”
Tông chủ nhìn người đó và nói.
“Cái gì?”, Ái Nhiễm bàng hoàng.
“Anh kiệt xếp thứ tư? Hừ, lẽ nào người này cũng có hứng thú với Thiên Sinh Đao?”
Thần Cung Thương siết nắm đấm, đôi mắt lạnh như băng. Hắn luôn coi Đãng Thiên Nhai là mục tiêu. Thế nhưng trong cuộc chiến lần này hắn đã hiểu ra khoảng cách giữa hắn và Đãng Thiên Nhai là quá lớn.
“Thực ra từ lúc đầu thực lực giữa các anh kiệt đã có sự đứt đoạn rồi. Tôi và Đãng Thiên Nhai lúc giao đấu, hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được tôi rồi. Nếu anh muốn thay thế vị trí của anh ta, chiến thắng anh ta thì rất khó, phải có cơ duyên”, Nguyên Huyền Tâm có vẻ nhận ra sự bất cam của Thần Cung Thương nên đã lên tiếng. Thần Cung Thương đương nhiên biết điều đó.
“Cơ duyên sao? Hừ giờ tôi giống như con chó què còn gì cơ duyên nữa? Giờ Lâm Chính sống chết chưa biết thế nào, cơ hội hồi phục thiên phú duy nhất của tôi có thê sẽ không còn thì làm gì còn hi vọng có thể đối kháng được với Đãng Thiên Nhai?”, Thần Thương Cung cười chua chát.
Nguyên Huyền Tâm không nói gì. Lúc này Đãng Thiên Nhai có vẻ đã để ý thấy Thần Cung Thương nên dừng ngựa.
Hắn tỏ vẻ vô cùng khinh thường: “Thần Thương Cung”.
“Chào Đãng anh kiệt", Thần Thương Cung chắp tay.
“Tôi nghe nói rồi, tôi tưởng anh cũng là một trong những anh kiệt của vực Diệt Vong cơ không ngờ anh không những thua kẻ ngoại vực đó mà còn quỳ trước mặt hắn, tát thẳng vào mặt người của vực Diệt Vong. Đúng là mất sạch thể diện”, Đãng Thiên Nhai điềm đạm nói.
“Đãng anh kiệt, người ngoại vực đó rất phi phàm, đến cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện còn không phải là đối thủ của anh ta. Thương anh kiệt bị thua cũng là hợp lý thôi”, Nguyên Huyền Tâm vội giải thích.
“Thua là thua còn phải tìm cớ làm gì để người khác rủ lòng thương hại?”
Đãng Thiên Hai lắc đầu, sau đó đưa tay ra: “Giao ra đây”.
“Giao cái gì?”, Thần Cung Thương giật mình.
“Anh Kiệt Lệnh của anh. Loại người như anh không xứng làm anh kiệt, tôi đại diện cho bảy anh kiệt loại anh ra khỏi danh sách”, Đãng Thiên Nhai nói.
“Anh”.
Thần Cung Thương tức run người: “Đãng Thiên Nhai, anh đừng có sỉ nhục người khác’.
“Sỉ nhục? Anh cũng xứng sao?”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng và phất tay.
Vụt...Vô số châm khí được phóng ra. Thần Cung Thương tái mặt, vội né đòn.
Thế nhưng tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy được huống hồ là sự phản ứng của cơ thể.
Trong nháy mắt hai chân của Thần Cung Thương bị trúng châm, anh ta quỳ phụp xuống.
Đãng Thiên Nhai xuống ngựa, đạp lên vai của Thần Cung Thương. Thần Cung Thương trợn mắt, điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.
Châm của Đãng Thiên Nhai đã khống chế hắn. Hắn chỉ có thể trơ mắt ra chịu nhục...