Lâm Chính siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác và sát khí.
Tuy nhiên, đúng như người phụ nữ mặc đồ đỏ đã nói, anh không còn lựa chọn nào khác.
Tính mạng của Tô Dư nằm trong tay cô ta.
Nếu Lâm Chính không chịu nghe theo, với thực lực của cô ta không giết được Lâm Chính, nhưng giết Tô Dư là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Lâm Chính...”, Tô Dư giàn giụa nước mắt: "Anh đừng lo cho tôi, rời khỏi đây đi!"
“Cô nói nhảm gì vậy?”, Lâm Chính đưa tay lau nước mắt cho cô ta.
"Không ai biết bên trong có nguy hiểm gì, người phụ nữ này chắc chắn muốn hại anh, tôi không thể liên lụy đến anh! Anh mau đi đi, tôi không sợ chết!", Tô Dư nghẹn ngào nói.
Cô ta rất sợ, sợ đến mức cơ thể mỏng manh không ngừng run rẩy.
Nhưng cô ta càng sợ Lâm Chính vì mình mà bị hãm hại.
Tô Dư luôn tự mắng mình, nếu cô ta không đến thì những chuyện này sẽ không xảy ra, Lâm Chính cũng sẽ không bị người khác khống chế.
Giờ phút này, cô ta chỉ hy vọng Lâm Chính có thể rời đi, cho dù cô ta có bị nghiền thành mảnh vụn cũng chẳng sao cả.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn Tô Dư, nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt cô ta, anh lại thêm lo lắng.
Trên thực tế, Lâm Chính vô cùng tự trách.
Nếu không phải vì anh thì Tô Dư cũng sẽ không bị cuốn vào chuyện này.
Hơn nữa anh một mực chú ý tới Tô Nhu, hoàn toàn không để tâm tới việc đối phương sẽ ra tay với Tô Dư, thậm chí là Tô Tiểu Khuynh.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tiểu Du yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi sẽ đưa cô trở về bình an vô sự”.
"Anh...”
"Đừng nói nữa, cứ vào cùng tôi trước đi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Dư đi về phía hang động.
"Xem ra anh thật sự rất quan tâm cô gái này! Tốt! Rất tốt! Tuy rằng không thể dẫn theo Tô Nhu, nhưng tôi nghĩ cô gái này cũng đủ để đày đọa anh”.
Khóe miệng người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch lên, đi thẳng vào trong.
Mặc dù đây là lần đầu tiên người phụ nữ mặc đồ đỏ đến lăng mộ của Phạn Thiên Đại Thánh, nhưng cô ta đã tìm hiểu thông tin ở đây, bên trong có đầy rẫy những mối nguy hiểm gì, cô ta đương nhiên cũng có thể nhận được cảnh báo từ trước.
Lâm Chính thận trọng, thần kinh căng thẳng, không ngừng nhìn xung quanh.
Vào trong hang, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Đập vào mắt Lâm Chính là một cầu thang dài, có vẻ như dẫn lên sườn núi.
Tuy nhiên, có rất nhiều bộ xương nằm ngổn ngang trên cầu thang.
"A!"
Tô Dư sợ hãi hét toáng lên.
Sắc mặt Lâm Chính biến đổi, lập tức lấy châm bạc đâm vào cổ Tô Dư.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy?”, Tô Dư kinh ngạc hỏi.
"Ở đây có khí độc! Khí độc không màu không mùi! Tôi không bị khí độc này ảnh hưởng, nhưng cô thì chưa chắc”, Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Khí độc ư?"
Tô Dư hơi sững sờ, nhìn những bộ xương đó, run rẩy hỏi: "Nói như vậy, những người đó là bị khí độc giết sao?"
"Không sai”.
Lâm Chính trầm giọng nói: "Mặc dù chỉ còn lại bộ xương, nhưng từ vị trí ngã xuống cùng vết tích trên người, chắc chắn bọn họ không phải bị ngoại vật giết chết, mà là bị khí độc đầu độc chết. Những người này có lẽ là kẻ trộm mộ, đáng tiếc bọn họ trộm nhầm mộ, người bình thường không thể tới những nơi như này được”.
"Hóa... hóa ra là như vậy...”, Tô Dư vẫn còn kinh hãi.
“Không hổ là thần y Lâm, biết không ít, nhưng các người không thể dừng ở chỗ này, mau vào đi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ bước tới từ phía sau, cười nói.
Lâm Chính không lên tiếng, kéo Tô Dư cẩn thận đi dọc theo cầu thang.
Đi như vậy khoảng hai phút đã hết bậc thang, trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn.
“Mở ra”, người phụ nữ mặc đồ đỏ thờ ơ nói.
Lâm Chính do dự một lát, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cót két cót két cót két...
Một âm thanh nặng nề vang vọng khắp ngôi mộ.
Cửa mở toang.
Một cung điện to lớn trống rỗng đập vào mắt Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc mắt đã sững sờ tại chỗ.
Tô Dư hét lên chói tai, suýt chút nữa ngất xỉu.