Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau anh tắt máy, nhìn về phía những người của đảo Thần Hỏa chuẩn bị rời đi.

“Hoàng trưởng lão đợi một lát, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông”, Lâm Chính hô lên.

“Thần y Lâm muốn hỏi gì?”, trưởng lão của Thần Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.

“Tôi muốn hỏi...chuyện liên quan tới Thần Hỏa Thánh Nữ”, Lâm Chính nói.

“Thần Hỏa Thánh Nữ sao?”

Hoàng trưởng lão khẽ tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông ta trầm giọng: “Thần y Lâm, liên quan đến Thần Hỏa Thánh Nữ thực ra tôi biết cũng không nhiều. Cậu hỏi tôi thì tôi cũng chẳng giải thích được gì nhiều”.

“Hoàng trưởng lão không muốn nói à?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Không phải không muốn nói...mà thật sự là tôi không biết”, sắc mặt của ông ta trông khá khó coi.

“Xem ra là tôi nhân từ quá rồi. Cứu các người từ Phục Long Lĩnh, còn trị thương cho Thần Hỏa Tôn Giả vậy mà đổi lại thì các người lại giấu diếm không chịu nói thật. Nếu đã vậy thì tôi cảm thấy tôi cũng không cần phải nói gì nữa. Các vị đã không có thành ý thì mời rời khỏi Giang Thành giúp”.

Lâm Chính hừ giọng, phất tay: “Người đâu”

“Thần y Lâm”.

“Đuổi hết người của đảo Thần Hỏa đi”.

“Thần y Lâm, còn rất nhiều người vẫn chưa chữa trị xong...”

“Mặc kệ đi, đuổi hết ra khỏi Giang Thành cho tôi”.

“Vâng”, đám đông đáp lại, lập tức chạy đi.

“Đợi đã”, đúng lúc này Hoàng trưởng lão kêu lên.

“Sao thế? Hoàng trưởng lão còn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

“Thần y Lâm, hà tất phải như vậy?”, Hoàng trưởng lão khóc dở mếu dở. Ông ta thở dài, nhìn xung quanh và khẽ nói: “Ở đây nói chuyện không tiện. Thần y Lâm, chúng ta tìm chỗ khác đi”.

“Được”

Hai người tới một phòng làm việc và khóa cửa lại. Lâm Chính rót cho Hòang trưởng lão một chén trà. Nhìn vẻ bất an của ông ta thì có vẻ như ông ta không muốn đề cập tới chuyện liên quan tới Thần Hỏa Thánh Nữ. Cũng không biết là mất bao lâu ông ta mới chịu lên tiếng.

“Nói thực, thế gian này cũng chỉ có Tôn Giả mới dám nhận Thánh Nữ là đệ tử.

“Tại sao lại nói như vậy?”, Lâm Chính giật mình, hỏi lại.

“Bởi vì...thân thế của Thánh Nữ Đại Nhân không hề đơn giản. Thực ra những lời đồn đại bên ngoài đều là thêu dệt cả. Những người thực sự biết về thân phận của Thánh Nữ không nhiều. Vừa hay tôi lại là một người trong số đó”.

Nói tới đây, Hoàng trưởng lão khẽ nói: “Thực ra...Thánh Nữ đại nhân...tới từ...”

Vụt...Đúng lúc này có một tia sáng phóng tới, đâm vào phía sau lưng Hoàng trưởng lão.

Lâm Chính nín thở, đưa tay ra chộp lấy. Hóa ra đó là một con dao.

“Ai?”, Lâm Chính hét lớn, định lao ra xem nhưng phát hiện có điều gì đó không ổn. Anh vội quay đầu lại thì thấy Hoàng trưởng lão bất động, cả người đơ ra như khúc gỗ, ngồi phịch xuống ghế.

Một lúc sau ông thanh quỷ dị vang lên. Bụp! Đầu của Hoàng trưởng lão từ từ rơi xuống đất.

“Cái gì?”, Lâm Chính tái mặt, vội vàng kiểm tra.

“Là dây”, hóa ra con dao chỉ có nhiệm vụ phóng tới, thứ thật sự giết chết ông ta là sợi dây buộc trên chuôi con dao.

Lúc con dao bay tới thì đã cắt đứt cổ của ông ta rồi. Lâm Chính chộp được con dao, nhưng không phát hiện ra sợi dây.

“Khốn nạn”, Lâm Chính tức giận. Có người dám giết người ngay tại học viện. Sao anh có thể chấp nhận được.

Rầm! Lâm Chính đạp cửa chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK