Thần Võ Tôn xuất hiện khiến vẻ mặt của Tử Long Thiên nghiêm trọng hơn nhiều.
Hiển nhiê người này không dễ đối phó.
Mặc dù ông ta đã nghe nói về Thần Võ Tôn ở Giang Thành, nhưng ông ta không ngờ Thần Võ Tôn lại thật sự xuất hiện, bảo vệ thần y Lâm.
“Thần Võ Tôn, bà muốn đối đầu với Thiên Ma Đạo chúng tôi sao?”, Tử Long Thiên nhíu mày.
“Nhân lúc tôi còn chưa nổi nóng, mau cút đi! Nếu không thì đừng trách tôi đại khai sát giới!”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.
“Thần Võ Tôn, đừng tưởng mình là vô địch thiên hạ! Lần này tôi đã đến đây thì không dễ rời đi như vậy, vài câu nói mà muốn dọa tôi? Đúng là xem thường người khác”, Tử Long Thiên lắc đầu.
Khi câu này cất lên, Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa ở cạnh tiến tới, ma khí cuồn cuộn dâng tràn.
Thần Võ Tôn lộ ra vẻ kiêng dè, nhưng không hề sợ mà lạnh lùng nói: “Muốn dựa vào con quái vật này để đối phó với tôi?”.
“Không biết rốt cuộc Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn ai mạnh hơn?”, Tử Long Thiên thản nhiên nói.
“Cái gì? Người này là Thần Hỏa Tôn Giả?”, Thần Võ Tôn biến sắc, vẻ mặt không tin nổi.
Lúc này, người của Dương Hoa đã nhận ra bóng người bị ma khí bao trùm đó, ai nấy ngạc nhiên không thôi.
“Hóa ra Thần Hoả Tôn Giả bị đám người Thiên Ma Đạo bắt cóc, sau đó làm ông ta ma hóa, bị Thiên Ma Đạo khống chế!”.
“Thủ đoạn của đám người Thiên Ma Đạo thật là tàn nhẫn!”.
“Chết tiệt!”.
Mọi người căm phẫn.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói: “Thiên Ma Đạo các người quả nhiên vô nhân tính!”.
“Chỉ cần đạt được mục đích, chút thủ đoạn này có là gì?”, Tử Long Thiên bình thản nói.
“Ha, vậy thì để tôi xem Thần Hỏa Tôn Giả sau khi ma hóa sẽ mạnh đến thế nào!”.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói, đi tới, vận chuyển khí kình chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, nói: “Thần Võ Tôn đại nhân, xin hãy lùi lại, giao nơi này cho tôi!”.
“Ồ?”.
Thần Võ Tôn nghiêng đầu, nhíu mày.
“Đây là Giang Thành, là địa bàn của tôi, sao tôi có thể để người khác thay tôi bảo vệ? Hãy để tôi giải quyết bọn họ!”, Lâm Chính nói, mặt tràn đầy sự kiên định.
“Cậu Lâm, không phải tôi không tin cậu, với tình trạng bây giờ của cậu mà chém giết với bọn họ chẳng khác nào đi chết, e là bất cứ gã cao to nào cũng có thể gạt ngã cậu, cậu dựa vào đâu đấu với bọn họ?”, Thần Võ Tôn nói.
“Tôi chỉ luyện đan tiêu hao thể lực nên mới không chống đỡ được. Bà phải biết tôi là một bác sĩ, tôi biết cách làm thế nào để hồi phục!”.
Lâm Chính thở dốc, sau đó lấy một chiếc hộp vuông mang theo bên mình mở nó ra, dùng ngón tay chấm một chút bột ở trong đó đặt lên mũi hít.
Số bột đó được anh hít vào trong cơ thể.
Mọi người nhìn mà nghi hoặc.
Đây là thứ gì?
Khi bột vào cơ thể, Lâm Chính không hề thay đổi chút nào, chỉ có gương mặt trắng bệch kia hồng hào hơn chút, khí sắc cũng khôi phục được không ít, người đã có thể đứng lên một cách nhẹ nhàng.
“Được rồi! Tôi ổn rồi!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới trước, bình tĩnh nói: “Bảo bọn họ tiếp tục đi”.
“Thần y Lâm, sự kiên trì của cậu khiến tôi khâm phục, nhưng trí thông minh của cậu thật khiến tôi lo phiền. Người tài không dùng mà lại hành động theo cảm tính, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận!”, Tử Long Thiên lắc đầu đáp.
“Ông nói ra lời này có nghĩa ông hoàn toàn không hiểu về tôi, ít nhất ông hoàn toàn không hiểu năng lực của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế à? Năng lực của cậu là gì? Để tôi mở mang tầm mắt đi!”.
Tử Long Thiên nói, sau đó liếc nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa.
“Gào!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên gào lên, dang hai tay ra, một ngọn lửa dữ dội tràn về phía Lâm Chính.
“Tản ra đi!”.
Lâm Chính quay đầu hét lên.
Mạn Sát Hồng, Nguyên Tinh và những người khác vội vàng lùi về sau.
Ngay khi họ vừa lùi lại, một tiếng nổ đáng sợ vang lên từ chính giữa Lâm Chính.
Ngọn lửa khủng khiếp hóa thành vòng tròn sao lan ra bốn phía, khiến người ta kinh ngạc.
Khi tiếng nổ kết thúc, một người đứng sừng sững giữa ngọn lửa lan rộng.
Không phải Lâm Chính thì là ai?
“Ồ?”.
Tử Long Thiên nhíu mày.
“Chỉ vậy thôi?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên nghiêm mặt, quay đầu giơ tay đánh một luồng ma khí về phía Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa.
Ma khí xâm nhập vào cơ thể, Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, lửa và ma khí trên người tuôn ra dày đặc.
“Giết… Giết… Giết…”.
Ông ta la lên một cách không rõ ràng, sau đó lao về phía Lâm Chính như phát điên.
Nơi ông ta đi qua, chỗ nào cũng có lửa nổ ra.
Lâm Chính vừa đưa tay chuẩn bị bày tư thế phòng thủ thì bị Thần Hỏa Tôn Giả đẩy ngã ra đất.
Ông ta vung hai nắm đấm hoàn toàn được lửa ma bao bọc đánh về phía Lâm Chính như điên.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nắm đấm rơi xuống như mưa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Những làn sóng của vụ nổ liên tục nổ ra.
Ngọn lửa đáng sợ như bọt nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Mặt đất không ngừng rung chuyển.
Lâm Chính hoàn toàn bị nắm đấm che phủ.
Mọi người mở to mắt, nhìn cảnh tượng đáng sợ đó mà không tin nổi, ai nấy đều kinh hãi.
“Không thể đợi được nữa, ra tay!”.
Mạn Sát Hồng nghiến răng, hạ giọng quát.
Mọi người bừng tỉnh, lập tức vận chuyển khí kình chuẩn bị xông lên.
“Các người làm gì vậy?”, Thần Võ Tôn quay đầu hét lên.
“Giúp đỡ!”, Mạn Sát Hồng nói.
“Giúp đỡ gì? Nơi này cần các người giúp đỡ sao? Tất cả lùi lại!”, Thần Võ Tôn hét lớn.
“Nhưng…”.
Mạn Sát Hồng há hốc miệng, còn định nói gì đó.
Ầm!
Một tiếng động đinh tai nhức óc đột ngột vang lên.
Thần Hỏa Tôn Giả điên cuồng tấn công lên người Lâm Chính đột nhiên bị đạp ra, bay ngược ra xa như đạn pháo, đập mạnh vào một tòa nhà ở đối diện.
“Cái gì?”.
Tử Long Thiên căng thẳng, vẻ mặt kinh hãi.
Lâm Chính ở bên này chậm rãi quay người lại.
Mặc dù quần áo anh rách nát, vô cùng nhếch nhác, nhưng quan sát từ trên xuống dưới thì anh không hề có tổn thương nào…