Tuy nói là người rừng, nhưng cũng không phải là người rừng thật sự.
Ông ta vẫn có thể nghe hiểu tiếng người!
Giọng nói vừa vang lên, động tác của người rừng khựng lại, ngước mắt nhìn về phía người lên tiếng.
Đó là Lâm Chính!
Anh bước tới trước mấy bước, kéo Ngưng Hương lùi lại, bảo vệ ở sau lưng.
Ngưng Hương sửng sốt: “Kỳ Lân? Anh… Anh làm gì vậy?”.
“Cô Ngưng Hương, trước kia cô đã giúp tôi, lần này đổi lại là tôi giúp cô!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, nhìn người rừng: “Cô gái này ông không được giết!”.
“Ngay cả cậu tôi cũng sẽ giết, vì sao cô ta thì không được giết?”, người rừng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
Giọng nói giống như những viên đá cọ sát, cực kỳ khó nghe.
“Xem ra là không thể thương lượng!”.
“Hừ!”.
Người rừng cũng không dài dòng với anh, đánh một chưởng về phía ngực Lâm Chính.
Chưởng này quả nhiên không đơn giản. Chưởng còn chưa tới, chưởng phong đáng sợ đã giáng xuống, giống như búa sắt nặng nghìn vạn cân đánh vào ngực anh.
Đổi lại là người bình thường, e rằng ngực đã bị xuyên thủng một lỗ.
Nhưng Lâm Chính lại rất bình tĩnh, giơ ngang cánh tay, ngăn chặn chưởng phong đánh tới.
Mặc dù chưởng phong rất dũng mãnh hung hãn, nhưng khi đánh vào cánh tay Lâm Chính lại không có gì xảy ra.
Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của người rừng.
“Cái gì?”.
Hồng Du sững sờ.
Người rừng cũng hơi bất ngờ.
“Tôi còn tưởng ông lợi hại thế nào, không ngờ chỉ có chút thực lực thế này, đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ và thất vọng.
Người rừng không lên tiếng, nhưng sự lạnh lẽo và phẫn nộ sâu trong đáy mắt trở nên đậm thêm.
“Chết đi!”.
Ông ta gầm lên, chưởng hóa thành quyền, tiếp tục tấn công về phía Lâm Chính.
Sức lực lần này mạnh hơn lúc trước đến ba bốn lần.
Xem ra người rừng đã nổi giận!
Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ, trở tay đánh tới một quyền.
Ầm!
Quyền lực bùng phát, khí văn lan rộng. Hiện trường bị khí văn chia năm xẻ bảy, biến thành một đống hỗn độn.
Mặt đất đều rung chuyển nhẹ.
Một quyền đó vẫn không ai làm gì được ai, nhưng người rừng lại nhân lúc này trở tay cào xé tới.
Phụt!
Máu bắn tung tóe.
Da thịt nơi ngực Lâm Chính bị móng vuốt sắc bén của ông ta xé rách!
Lâm Chính liên tục lùi lại, liếc nhìn vết thương nơi ngực, anh lại khẽ cười, không để vào mắt.
“Kỳ Lân, anh phải mau chóng trị thương cho mình, có thể trên móng tay người đó có độc!”, Ngưng Hương vội vàng hét lên.
“Không sao”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Chút thương tích này không làm gì được tôi!”.
Ngưng Hương ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau mới ngơ ngẩn hỏi: “Anh đúng là ngốc! Anh không phải đối thủ của ông ta, sao còn không chạy?”.
“Tôi từng nói tôi sẽ bảo vệ cô! Đợi tôi đánh bại người này rồi chúng ta quay về”.
Lâm Chính nói, âm thầm đâm một kim vào ngực, máu nơi ngực lập tức ngừng chảy, dường như sắp kết vảy.
Nhìn cảnh đó, mọi người đều kinh hãi tột độ.
Đây là thủ đoạn thần kỳ gì vậy?
Làm ảo thuật sao?
Nhưng không ai trả lời được nghi hoặc trong lòng bọn họ.
Lâm Chính nhảy vọt lên, xông về phía người rừng.
“Kỳ Lân!”.
Ngưng Hương hét lên, trong lòng rất cảm động, ánh mắt không rời khỏi Kỳ Lân được nữa.
Lần đầu tiên cô ta gặp được người không cần cả mạng mình!
Cô ta cảm thấy từ đáy lòng mình có cảm giác gì đó khác thường sinh ra.
Cảm giác này… rất thần kỳ!
Sâu trong đại não có một thứ gì đó bị phủ bụi cũng đang dần dần thức tỉnh…
Lâm Chính tiếp cận người rừng, hai người chiến đấu kịch liệt. Tôi tới ông lui, tốc độ nhanh đến mức khó tin, không ngừng đan xen với nhau, công thủ giao thoa.
Nhóm Hồng Du há hốc miệng.
“Không ngờ… vệ sĩ của Lâm Nhược Nam lại lợi hại như vậy!”.
“Trời ạ, anh ta lại so chiêu với tiền bối… Thật đáng sợ!”.
“Rốt cuộc anh ta có thực lực gì?”.
“Không biết, nhưng nhìn cảnh này thì rõ ràng không cùng một cấp bậc với chúng ta”.
Các đệ tử lẩm bẩm, ai cũng hết sức kinh ngạc.
“Ngưng Hương, vì sao Kỳ Lân lại đứng ra vì cô? Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ta thích cô?”, một nữ đệ tử cẩn thận hỏi.
Ngưng Hương sợ hãi, sau đó trái tim thiếu nữ điên cuồng rung động.
“Mọi người đang nói bậy gì vậy? Anh ta chỉ báo đáp ân tình lúc trước tôi nói giúp anh ta mà thôi! Sao có thể dễ dàng thích một người nào đó?”.
“Hừ, thảo nào trước kia con khốn này lại bao che cho anh ta như vậy! Hóa ra các người đã về với nhau!”, trên mặt Hồng Du hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nói.
“Sư tỷ, em… em không có! Em với anh ta trong sáng!”, Ngưng Hương vội vàng giải thích.
“Bớt nói nhiều! Các cô còn cử động được không? Nếu cử động được thì mau đi cùng tôi!”.
Hồng Du khẽ giọng nói, lặng lẽ đứng dậy, định chạy trốn trong lúc Lâm Chính chiến đấu với người rừng.
Các đệ tử hiểu ý, cũng đồng loạt đứng dậy.
Nhưng đúng lúc đó…
Vù!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Sau đó thì thấy Lâm Chính liên tục lùi về sau, cơ thể điên cuồng chấn động.
Đợi đến khi đứng vững lại, anh liên tục nôn ra mấy ngụm máu…
Phụt!
Máu rải đầy đất bùn, nhức mắt đến vậy!
“Kỳ Lân!”, Ngưng Hương sốt sắng gọi to.
Đám người Hồng Du rùng mình.
Người rừng đó đã dừng ánh mắt trên người bọn họ.
“Sao hả? Mấy người… định chạy trốn sao?”, người rừng hạ thấp giọng, hỏi.