Kế hoạch của Kiều Long Nhất rất đơn giản. Ông ta đánh lừa Lâm Chính bằng cách giao lại bản thảo của thần y Biển Thước, để Lâm Chính tưởng rằng nhà họ Kiều sợ anh. Đến đến khi Lâm Chính mất cảnh giác thì sẽ tấn công đột ngột để Lâm Chính không kịp phản ứng. Như vậy thì sẽ thắng lớn.
Nếu như ngay từ đầu đã ra tay vơi Lâm Chính thì ông ta tin rằng chắc chắn anh sẽ có sự phòng bị. Nhưng giờ thì khác rồi. Ông ta đích thân dắt theo nhưng cao thủ khác nhà họ Kiều tiếp cận sơn trang, đi lần tới khu vực Lâm Chính đang ở.
“Gia chủ, tại sao đến một người canh gác cũng không có vậy?”
“Thần y Lâm có phải là khinh suất quá hay không?”, các cao thủ nhà họ Kiều nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lúc này đang ngồi trong một chòi hóng gió uống trà, thận trọng đọc nội dung có trong bản thảo của thần y Biển Thước. Anh chăm chú vô cùng, giống như là bỏ mặc cả thế giới bên ngoài vậy. Những người đứng sau anh vẫn đứng im như khúc gỗ, không dám lên tiếng quấy rầy.
“Thần y Lâm thật sự không hề phòng ngự gì sao? Một kẻ ngốc nghếch như vậy mà có thể sống được tới bây giờ?”, Kiều Long Nhất hừ giọng.
“Gia chủ, giờ chúng ta phải làm sao?", cao thủ bên cạnh khẽ hỏi.
“Lập tức bao vây bọn họ. Sau khi ra tay thì giết thần y Lâm trước, lấy lại bản thảo sau đó từ từ thanh trừng những kẻ còn lại”, Kiều Long Nhất hừ giọng: “Nghe đây, một khi đã ra tay thì không được giữ lại một kẻ nào hết. Giết sạch cho tôi. Rõ chưa?”
“Tuân lệnh”, đám đông đáp lại. Kiều Long Nhất gật đầu, lao về phía trước. Những người khác cũng lao lên theo. Sát khí hừng hực tới mức ghê người bùng nổ. Ngay sau đó, một lượng lớn các cao thủ như đám rắn độc đổ về phía Lâm Chính.
“To gan”, Trương Thất Dạ tức giận, lập tức gầm lên và phóng ra sát khí.
“Đúng là đồ chán sống, dám hại cậu Lâm. Hôm nay tôi sẽ cho các người khỏi về luôn”.
“Ở lại hết đi”
“Đừng hòng rời khỏi đây”, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân cùng lao lên, đổ về phía các cao thủ nhà họ Kiều.
Đúng lúc này, Kiều Long Nhất cảm thấy ớn lạnh. Ông ta nhìn đám người Trương Thất Dạ bằng vẻ thất kinh và cảm giác đầu óc trống rỗng.
Đám cao thủ nhà họ Kiều sợ hết hồn. Chuyện gì thế này? Đám người này khi nãy đứng im sau lưng Lâm Chính mà, cũng không hề thể hiện là có võ lực hay gì, vậy mà khi họ ra tay thì không khác gì lũ tràn bờ đê.
“Lùi lại”, người nhà họ Kiều vội lùi lại.
“Lùi đi đâu? Liều mạng với họ đi", Kiều Long Nhất bặm môi, gầm lên. Nhà họ Kiều đành phải liều mạng lao lên chiến đấu. Vừa lao lên thì bọn họ đã rơi ngay vào thế bị động. Tất cả không thể nào tấn công được gì.
Kiều Long Nhất thấy vậy bèn đanh mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thắng là vua thua làm giặc. Ông ta gầm lên rồi rút ra một thanh kiếm màu đen, đâm về phía huyệt thái dương của Lâm Chính.
“Đồ chán sống”, Trương Thất Dạ cũng lao tới bảo vệ anh.
“Ông không cần lo, để tôi chơi với ông ta”, Lâm Chính lên tiếng. Anh vẫn nhìn chăm chăm cuộn bản thảo. Trương Thất Dạ nghe thấy vậy thì lập tức lùi lại.
“Tôi sẽ khiến cậu chết không có đất chôn”, Kiều Long Nhất tức giận. Ông ta cảm thấy thần y Lâm quá ngông cuồng. Thế nhưng đúng lúc mũi kiếm của ông ta chĩa về phía thần y Lâm thì...
Vụt...Lâm Chính lấy nắp chén trà đỡ đòn.
Keng...Thanh kiếm không thể đâm xuyên nắp chén trà.
“Cái gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt. Ông ta biết rất rõ sức mạnh của nhát đâm này. Nó có thể đâm xuyên cả sắt thép, vậy mà nói không thể đâm xuyên qua một cái nắp của chén trà sao?
Lâm Chính đột nhiên phát lực...Rắc..Nắp chén vỡ vụn. Những mảnh vỡ phóng về phía Kiều Long Nhất.
Không hay rồi. Kiều Long Nhất vội lùi lại, dùng kiếm đỡ đòn. Keng keng...Một cơn nổ cực mạnh phát ra, Kiều Long Nhất đã phá được đòn tấn công. Nhưng ngay khi ông ta dừng lại thì phát hiên ra Lâm Chính đã biến mất.
Kiều Long Nhất cảm giác da dầu tê dại. Ông ta vội vàng tìm kiếm Lâm Chính. Lúc này, phía sau ông ta đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Ông đang nhìn đi đâu thế?”
Kiều Long Nhất thất kinh, vội quay đầu lại. Lâm Chính né thanh kiếm chưởng cho ông ta một chưởng.
Bốp! Kiều Long Nhất bị chưởng trúng ngực, cơ thể loạng choạng. Ông ta cố gắng đứng vững lại rồi dồn toàn lực vung thanh kiếm trong tay lên một lần nữa.
Vụt..Thanh kiếm tạo ra vô số tàn ảnh giống như một cơn bão đổ về phía Lâm Chính. Anh bỗng nhiên giống như một linh hồn. Những ảnh kiếm của Kiều Long Nhất lao tới nhưng không thể nào chạm được vào người Lâm Chính.
Kiều Long Nhất cuống cả lên. Ông ta càng tấn công càng cảm thấy sợ hãi. Thằng này là thế nào thế? Thân pháp này! Tốc độ này…Rõ ràng còn trẻ như vậy mà đã đạt được võ kỹ tới mức này rồi sao?
Không thể nào! Rốt cuộc cậu ta là ai vậy? Kiều Long Nhất không thể nào chấp nhận được. Ông ta gầm lên: “Á!”
Luồng khí tức khủng khiếp phát ra từ người ông ta, bao trùm lấy Lâm Chính. Lâm Chính như bị khóa chặt. Và đây là lúc tốt nhất để Kiều Long Nhất kết liễu anh.
“Cơ hội tốt”, Kiều Long Nhất lập tức chĩa thẳng kiếm vào họng của Lâm Chính.
Thanh kiếm lóe sáng. Cảm tưởng như toàn bộ sức mạnh trong không gian đều được rót vào thanh kiếm của anh. Quá khủng khiếp.
“Chết đi!”, ông ta hét lớn.
Thế nhưng một giây sau. Một âm thanh quỷ dị vang lên. Keng....
Cây kiếm chạm tới họng anh và bị bẻ cong. Nó không thể đâm xuyên vào da thịt của anh.
Ông ta há hốc miệng, bàng hoàng…Lâm Chính cũng không khách khí, anh đấm thẳng vào ngực Kiều Long Nhất.
Kiều Long Nhất không thể đỡ được, ngực hõm sau, phun ra một ngụm máu tươi và bay bật ra, đập mạnh vào hòn non bộ gần đó.Ông ta ôm ngực.
Lâm Chính bước tới. Kiều Long Nhất biết ông ta không thể giết được thần y Lâm. Ông ta chật vật bò dậy và hét lên: “Rút!", nói xong, ông ta cứ thế chạy thẳng xuống núi không dám quay đầu lại.