Lâm Chính ngồi thẳng trên ghế không nói lời nào, gương mặt cực kỳ lạnh lùng.
Người trong phòng hội nghị không dám thở mạnh.
“Anh nói nhiều như vậy mà vẫn chưa nói cho bọn tôi biết cuối cùng là ai đã phục kích các anh!”
Trang chủ Vân Tiếu nhìn chằm chằm người đang che mặt khóc trên mặt đất, khàn giọng quát.
Người đó gạt nước mắt, đau khổ nói: “Thưa đại nhân, tôi... chúng tôi hoàn toàn không biết mình đã bị ai phục kích... chỉ biết rằng đó có lẽ là chủ của Băng Ma Viên...”
“Trước khi lên đường, Hoa Thiên Hải đã nhận một lượng lớn Thiên Hỏa Đan từ minh chủ! Có Thiên Hỏa Đan ở đó thì sợ gì Băng Hoa Viên chứ?”
Thành chủ Nam Ly Thành lại gằn giọng nói.
Lúc Hoa Thiên Hải cầm Thiên Hỏa Đan trở về vực Diệt Vong đã từng gửi thư đến nơi đóng quân.
Có Thiên Hỏa Đan ở đó, theo lý mà nói, dù cho không thể đối phó được Băng Ma Viên, thì ít nhất cũng có thể an toàn rút lui, chưa đến mức sẽ bị người ta phục kích.
Nào ngờ người đó lại khóc rống lên.
“Đại nhân, đúng là lúc đầu Thiên Hỏa Đan có hiệu quả với Băng Ma Viên, thuộc hạ cũng đã chia cho mỗi người một viên Thiên Hỏa Đan, sau khi ăn Thiên Hỏa Đan xong, khí lạnh không thể xâm nhập được, có thể bỏ qua toàn bộ thủ đoạn của Băng Ma Viên, nhưng mà... nhưng mà... không biết thế nào, Băng Ma Viên lại xảy ra đột biến...”
“Ma Băng Viên đột biến?”
Tất cả mọi người đều bật dậy khỏi ghế, trợn mắt kinh ngạc nhìn người đó.
Bên trong vực Diệt Vong, hung thú đột biến thường không nhiều.
Mặc dù cây cỏ kỳ lạ có mặt ở khắp nơi trong vực Diệt Vong, nhưng không phải hung thú nào ăn mấy thứ hoa cỏ kỳ lạ này vào đều sẽ đột biến.
Kết cục của bọn chúng hầu như chỉ có một, đó là chết.
Bởi vì bản thân của hung thú kể từ khi sinh ra đã không có bất kỳ tu vi nào.
Bọn chúng giống như những người bình thường, chỉ là cơ thể rắn chắc hơn, có sức mạnh hơn một chút thôi.
Nếu bọn chúng muốn đạt đến mức độ đột biến, thì chúng phải là những hung thú được sinh ra với cơ thể khác thường, hoặc bẩm sinh chúng đã có những thủ đoạn đặc biệt để tồn tại.
“Nếu là Băng Ma Viên đột biến thì việc bọn họ sẽ không đánh lại cũng là hiển nhiên”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ lập tức đi đến vùng cực hàn! Tôi muốn mọi người huy động ngay tất cả các y võ thành thạo hệ hỏa và hệ băng, sau đó đến vùng cực hàn, có thể chi viện bất cứ lúc nào”.
“Minh chủ, trước mắt chúng ta không biết đối phương là ai, càng không biết lý do tại sao họ lại tấn công chúng ta, hành động hấp tấp như vậy có mạo hiểm quá không?”
Vu Hồng lập tức đứng dậy khuyên bảo.
“Không phải tôi sắp đi điều tra đây sao?”
Lâm Chính gằn giọng nói: “Trạm căn cứ ở vùng cực hàn được xây dựng thế nào rồi?”
“Minh chủ, cậu cũng biết hoàn cảnh ở chỗ đó đó khắc nghiệt, việc xây dựng trạm căn cứ rất khó khăn, Từ Chính nói với chúng tôi rằng cần ít nhất một tháng mới có thể xây dựng xong trạm căn cứ”.
Thành chủ Nam Ly thành nhỏ giọng nói.
“Nói cách khác, khi tôi đến đó cũng sẽ không có tín hiệu ư?”
“Đúng vậy, nơi đó cách trạm căn cứ gần nhất ít nhất năm trăm cây số...”
“Cũng được!”
Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói: “Tôi đi trước một bước để điều tra tình hình, ông chờ đến khi tập hợp xong, lập tức lái xe đến trạm căn cứ gần nhất đợi lệnh của tôi!”
“Tuân lệnh!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, chắp tay lại lạy.
Lâm Chính không chậm trễ một giây nào, lập tức đứng dậy lao ra ngoài.
Tất cả mọi người đều hành động.
Toàn bộ liên minh Thanh Huyền bồn chồn không yên.
Ra khỏi phòng hội nghị, Lâm Chính cũng không lập tức đi đến vùng cực hàn ngay, mà lao thẳng vào phòng luyện đan.
Nếu ngay cả Thiên Hỏa Đan cũng không có tác dụng với kẻ thù, vậy thì, chỉ có thể đặt hy vọng vào Thiên Viêm Đan lợi hại hơn cả Thiên Hỏa Đan!