“Tô Nhu, em nghiêm túc đấy chứ?”, Lâm Chính giật mình.
“Ngủ thôi mà, không làm chuyện linh tinh đâu nhé”, Tô Nhu cuộn mình vào trong chăn, nói lý nhí.
Mặt cô đỏ lựng, vô cùng xấu hổ. Những câu nói kiểu này có một sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông. Lâm Chính cũng vậy, nghe thấy thôi là anh đã hừng hực máu lửa rồi. Anh chuẩn bị bước xuống.
Nằm với nhau rồi mà anh có động tay động chân thì Tô Nhu cũng làm gì được. Thế nhưng khi anh vừa định đi tới thì thấy Tô Nhu đang cuộn mình trong chăn khẽ run rẩy. Lâm Chính giật mình, khẽ chau mày, sau đó lại quay về giường của mình.
“Anh sao thế?”, Tô Nhu thò đầu ra trông vô cùng dễ thương.
“Không có gì, anh mệt rồi. Ngủ thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu mím môi, khẽ nói: “Xin lỗi”.
“Xin lỗi gì cơ?"
“Em biết là anh không muốn em bị tổn thương...”
“Em nói gì vậy, anh chỉ muốn lao lên ăn em luôn ấy chứ. Cái gì mà không muốn làm em tổn thương?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em biết, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn như người dưng. Như vậy là không công bằng với anh nhưng mà...em chuẩn bị không tốt, em thực ra...có chút hoảng sợ về vấn đền đó. Anh cho em ít thời gian, để em từ từ thích ứng, có được không?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười: “Ừm”.
Tô Nhu thở phào. Thực ra Lâm Chính biết đó không phải là sự sợ hãi mà là tình cảm của Tô nhu dành cho anh chưa đủ.
Mặc dù hai người kết hôn nhưng khi đó chẳng qua là ghép đôi. Hai người vốn chưa có tình cảm. Cho tới gần đây, Tô Nhu mới từ từ trở nên thân thiện hơn với Lâm Chính và từ từ chấp nhận anh.
Đây là chuyện tốt, Lâm Chính cũng không vội.
“Ngủ thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Thế nhưng một lúc sau bên tai anh vang lên một tiếng động lạ. Sau đó, một cơ thể mềm mại luồn vào trong chăn của Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, vội mở mắt. Anh thấy Tô Nhu đang ôm mình và nhắm mắt lại. Cô khẽ nói: “Ngủ thôi".
Lâm Chính khẽ run người, sự rạo rực trong anh bỗng lắng xuống dần, chỉ còn lại sự ấm áp và mềm mại: “Ừm, ngủ đi”.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính tức dậy thì thấy Tô Nhu đã nằm cả lên người mình. Hương thơm của cô phả lên mũi anh. Có lẽ cô coi anh là cái gối ôm. Lâm Chính khóc dở mếu dở.
Có vẻ là cảm nhận được sự khác thường, Tô Nhu từ từ mở mắt. Cô sững sờ nhìn Lâm Chính rồi hét lớn, vội vàng bò xuống, chui vào nhà vệ sinh.
“Vợ chồng cả rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Lâm Chính bật cười.
“Anh thèm làm vợ chồng với anh chứ?”, giọng của Tô Nhu từ trong nhà vệ sinh vọng ra.
Hai người đánh răng rửa mặt, sửa soạn xong, Tô Nhu đã lại trở về dáng vẻ của một nữ cường nhân. Họ ăn uống đơn giản sau đó đi tới sân bay, chuẩn bị quay về Giang Thành.
“Lâm Chính, người của Thương Minh đã nhìn thấy được tài năng của anh thì hay là anh tới công ty của em đi. Em để anh làm phó giám đốc, chúng ta cùng vận hành Duyệt Nhan, được không?”, trên đường đi, Tô Nhu quay qua nói với Lâm Chính.
“Hả....điều này...thôi. Thực ra anh cũng không có hứng thú. Hơn nữa bình thường anh cũng khá bận. Khám bệnh rồi này nọ”, Lâm Chính cười trừ.
Anh làm gì có thiên phú về kinh thế, là anh chém gió thôi.
“Vậy sao?”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô cũng không miễn cưỡng.
“Vậy mấy ngày này anh đi đâu?”
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là nếu anh không bận thì về nhà ăn cơm. Em sẽ nấu ăn, tối không bận thì về nhà ngủ”, Tô Nhu xấu hổ nói.
Lâm Chính giật mình, nhìn cô một hồi mới phản ứng lại. Anh gật đầu lia lịa: “Được được, không thành vấn đề”.
Tô Nhu lập tức quay đầu qua một bên, không nhìn anh nữa. Bình thường toàn là Lâm Chính mặt dày vác mặt về nhà. Tô Nhu chủ động thế này thật hiếm khi.
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa tôi nhu tới Duyệt Nhan, còn anh thì trở về khu nhà giam dưới lòng đất của mình.
Lúc này, Bạch Họa Thủy vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi đọc sách. Rõ ràng là bà ta trẻ hơn nhiều so với trước đó.
“Xem ra thuốc của tôi không tệ nhỉ”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng là như vậy”, Bạch Họa Thủy đặt sách xuống, nói bằng giọng khàn khàn.
Bà ta thực ra không muốn phản bội lại Thương Minh và đại hội nhưng cùng với việc thuốc của Lâm Chính càng lúc càng có hiệu thì cuối cùng bà ta cũng đã bị dao động. Sự trung thành và vẻ đẹp...thật khó lựa chọn.
“Bà không cần phải dằn vặt. Lần này tôi tới là để nói với bà một chuyện”, Lâm Chính có vẻ nhìn thấu tâm cam của Bạch Họa Thủy nên đã lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh đã nằm trong tay tôi rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.