Tiếng chất vấn này vô cùng lạnh lẽo, gần như thấu xương.
Hơn nữa trong giọng nói còn để lộ sự mạnh mẽ khiến người ta không thể thở nổi.
Chắc chắn năm người này là những sự tồn tại cảnh giới siêu thoát thế tục.
E rằng mỗi người đều là lãnh tụ của một đại phái siêu cấp…
Chuyện này là sao?
Đang yên đang lành, sao lại có năm cường giả trác tuyệt như vậy xuất hiện?
“Các người là ai?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ý thức được sự bất phàm của những người này, liền cảnh giác hơn hẳn, dè dặt hỏi.
“Chúng tôi là người của phía đại hội! Tiêu Bất Hồng! Bà làm trái quy định của đại hội, không chấp nhận sự trừng phạt, thậm chí còn có ý định làm hại đội trừng phạt của phía đại hội, tính chất nghiêm trọng. Theo yêu cầu của phía đại hội, chúng tôi sẽ tiến hành tuyệt phạt bà!”, người kia lấy ra một thứ nhìn giống như giấy xét xử, giơ ra cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc xem.
Bốn người còn lại cũng đồng thanh quát lớn: “Còn không quỳ xuống nhận tội? Mau nhận tuyệt phạt đi!”.
Tiếng quát này như sấm rền, khiến mọi người chấn động màng nhĩ.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng kinh ngạc, nhìn năm người trước mặt với vẻ khó tin.
“Cái gì? Tôi? Tôi làm trái quy định của đại hội?”.
“Tôi cho bà 30 giây, trong 30 giây, nếu bà quỳ xuống nhận sự trừng phạt thì có thể miễn tội chết, nhưng sẽ bị phế bỏ toàn bộ công lực, đồng thời chặt đứt tay chân để làm gương. Nếu sau 30 giây vẫn không chịu quỳ xuống nhận tội thì sẽ xử cực hình, tuyệt đối không nương tay!”, người dẫn đầu lớn tiếng quát.
Bọn họ không nghe giải thích.
Chỉ làm việc theo quy trình.
Sắc mặt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó coi.
Bà ta ngoảnh phắt lại, nhìn Lâm Chính vẫn đang nằm dưới đất, khẽ gầm lên: “Là cậu giở trò đúng không?”.
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Đây là bà tự chuốc lấy thôi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi tự chuốc?”.
“Những người ngăn cản và khuyên bảo cảnh cáo bà ở bên ngoài Giang Thành lúc trước là đội phán quyết Thiên Khải thực sự. Nhưng bà lại không tin, mà tưởng bọn họ là diễn viên do tôi phái tới. Bây giờ đội phán quyết Thiên Khải nổi giận, báo với đại hội phái Tuyệt Phạt tới! Đây chẳng phải là bà tự chuốc lấy thì là gì? Chẳng lẽ có thể trách tôi?”, Lâm Chính đáp.
“Khốn kiếp! Thằng chó chết bỉ ổi này! Tôi nói cho cậu biết, dù tôi có chết thì cậu cũng không sống được đâu! Bây giờ tôi sẽ bắt cậu xuống địa ngục trước!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cuống lên, tức giận gầm một tiếng, vỗ một chưởng vào lồng ngực Lâm Chính.
Rắc!
Lồng ngực Lâm Chính gần như bị đánh thủng, xương cốt vỡ vụn, da thịt lõm hẳn xuống, trong miệng trào ra máu tươi.
Nhưng… anh vẫn chưa chết.
“Mệnh mạch?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.
Lâm Chính đã nhanh tay dùng châm bạc bảo vệ mệnh mạch của mình.
Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, định dùng sức bẻ nát châm bạc của Lâm Chính, cắt đứt mệnh mạch của anh.
Nhưng còn chưa kịp ra tay.
Vù!
Một luồng ánh sáng vàng bỗng hạ từ trên đỉnh đầu bà ta xuống, định cưỡng chế bao trùm lấy bà ta.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc, vội vàng tránh né.
Lâm Chính ở bên dưới cũng bị dọa cho sợ hãi, dùng hết sức bình sinh lăn sang bên cạnh.
Khi ánh sáng vàng hạ xuống thì chỉ bao trùm được khoảng không, nhưng mặt đất bên dưới sau khi tiếp xúc với nó liền bị tan chảy, vô cùng đáng sợ.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận.
Người dẫn đầu nói: “Tiêu Bất Hồng, 30 giây đã hết! Nếu bà đã không biết hối cải, thì chúng tôi sẽ tiến hành tuyệt phạt! Mong bà hãy chuẩn bị!”.
Dứt lời, năm người cùng cất bước đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
“Khốn kiếp! Các người tưởng tôi sợ sao? Phía đại hội thì sao nào? Hôm nay tôi sẽ cho các người biết! Trong mắt Tiêu Bất Hồng tôi, thì tất cả mọi thứ chỉ là con kiến dưới đất, tôi tùy ý là có thể giẫm chết!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào rú, giơ tay lên cách không nhón một cái.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chân không bỗng nổ tung.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, sóng uy truyền ra từ vụ nổ dường như có thể hủy diệt mọi thứ.
Nhưng ngay sau đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giơ tay lên, vung về phía năm người kia.
Vù!
Tảng đá lớn phía trên bỗng rơi xuống, nện thẳng vào năm người.
Bọn họ bị vùi lấp.
Cả hang động phòng không cũng sụp đổ.
Hiện trường tan hoang.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm về phía bị sập kia, nhưng điều khiến người ta thất vọng là tảng đá lớn kia lập tức bị nổ nát vụn.
Sau đó một tấm thiết lệnh khổng lồ lao ra, lơ lửng giữa trời cao.
“Tiêu Bất Hồng! Bà to gan làm càn, dám chống lại người tuyệt phạt? Bà đáng chết!”.
Người tuyệt phạt dẫn đầu gầm lớn, sau đó vung thiết lệnh khổng lồ kia, bổ mạnh về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vội giơ cao hai tay, phóng ra huyết khí vô thượng, định ngăn cản thiết lệnh, thậm chí muốn xé nát nó.
Nhưng dù bà ta dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Thiết lệnh giống như Thái Sơn đè xuống.
Dù huyết khí của cốc chủ Hồng Nhan Cốc nồng đậm đến đâu cũng không thể chống lại được nó.
“Cái gì?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc, vội vàng tránh né.
Ầm!
Thiết lệnh nện xuống mặt đất, lập tức khiến mặt đất chấn động nứt toác.
Lâm Chính cũng bị sóng xung kích sinh ra khi thiết lệnh giáng xuống hất bay, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
“Giáo chủ, cậu không sao chứ?”.
Đúng lúc này, một người xông vào cửa hang, chính là Nguyên Tinh.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính được đỡ dậy, khàn giọng nói.
“Giáo chủ, tay chân của cậu…”
“Không sao, đưa tôi ra khỏi đây rồi rịt thuốc cho tôi là những vết thương nhỏ này sẽ nhanh chóng lành lại”.
“Vâng, vậy chuyện ở đây…”
“Cứ làm theo kế hoạch!”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt trác tuyệt vô song ở xa xa, khàn giọng nói: “Những người ở đây… không được để ai đi, lập tức phong tỏa nơi này, rồi đưa ngay tôi đến đó, mau lên!”.
“Vâng!”.
Nguyên Tinh gật đầu, lập tức xoay người cõng Lâm Chính chạy ra thật xa.
Ở một bãi đất trống cách đó không xa cũng đặt một cái vạc lớn giống của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Trong vạc cũng có nước đang sôi sùng sục.
Nguyên Tinh đưa Lâm Chính đến trước vạc.
Lâm Chính lập tức khẽ quát: “Ném tôi vào!”.
“Cái gì?”.
Nguyên Tinh kinh ngạc.
“Mau lên!”, Lâm
Chính hét lên.