Ba thị vệ còn lại sửng sốt, không hiểu Thái Tử đang làm gì.
Phụt!
Lại một nhát kiếm sắc bén lao đến, chém vào cổ thị vệ đứng bên trái.
Cả người thị vệ đó cứng đờ, sau đó đầu rơi khỏi cổ, máu bắn tung tóe.
Vừa nhìn chỉ thấy là Thái giám già.
“Họ không phải là Thái Tử và công công, giết!”
Cuối cùng hai người còn lại cũng hoàn hồn, đều rút kiếm ra chém.
Thực lực của hai người rất mạnh, kiếm thuật cao siêu, có chút sức mạnh phi thăng, rất cao cường.
Thái giám già cũng chính là Đế Nữ cải trang lập tức nghênh chiến với một người.
Nhưng bản lĩnh của thị vệ này rất cao siêu, vừa lao vào đánh nhau đã mất ưu thế.
Ngược lại Thái Tử cũng chính là Lâm Chính lại thoải mái hơn, tay cầm Thiên Sinh Đao, nhẹ nhàng như không.
“Lâm minh chủ, không thể kéo dài thêm nữa, một khi Quốc Vương hoàn hồn dẫn người đến đây, chúng ta đừng mong thoát được”.
Đế Nữ nghiến răng nói.
“Vậy được, tốc chiến tốc thắng”.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, bỗng sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm một loạt vào mu bàn tay mình, sau đó sức mạnh phi thăng như thủy triều lao về phía lòng bàn tay, rót vào chuôi Thiên Sinh Đao.
Thiên Sinh Đao lao đến.
Hư không chấn động.
Thị vệ đó run lên, vô thức giơ kiếm đỡ lại.
Nhưng ngay khi thân kiếm tiếp xúc với Thiên Sinh Đao, hắn vô cùng hối hận.
Nhát kiếm này không thể chặn được Thiên Sinh Đao.
Quả nhiên là thế.
Keng!
Sức mạnh phi thăng trên Thiên Sinh Đao chém vỡ lưỡi đao, khí thế lưỡi đao như chẻ tre chém vào đầu thị vệ đó.
Cả người thị vệ đó nứt ra, chết thảm.
“Cái gì?”
Một thị vệ khác hoảng hồn, biết mình không phải là đối thủ của Lâm Chính và Đế Nữ bèn quay đầu chạy.
“Muốn chạy à?”
Đế Nữ còn muốn đuổi theo nhưng Lâm Chính lại nói: “Đừng đuổi theo, lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa quan trọng hơn”.
“Ừ”.
Đế Nữ dừng lại, gật đầu.
“Bảo vệ cho tôi”.
Lâm Chính nhanh chóng lấy Hồng Mông Long Châm ra bắt đầu thúc châm cho Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Lúc này vừa đúng năm giờ.
Thiên Tuyển Diệp Hoa vừa lúc nở rộ.
Lâm Chính cẩn thận thi châm bổ sung chất dinh dưỡng, đóa hoa dần nở rộ, hương thơm làm say lòng người lan ra xung quanh.
Lúc này.
Vèo!
Một dải cầu vồng bảy sắc phóng lên tầng mây từ trên Thiên Tuyển Diệp Hoa.
“Nở hết rồi à?”
Đế Nữ nhìn chằm chằm vào đóa hoa run lên, mắt trợn tròn khó tin nói.
Cô ta cũng từng tìm hiểu về cách chăm hoa, nuôi hoa, mặc dù không thạo nhưng cũng biết điều kiện để hoa nở rộ hoàn toàn khắc nghiệt thế nào.
Nhất là loại hoa hiếm như Thiên Tuyển Diệp Hoa, muốn nó nở hoàn toàn, đầu tiên phải cực kỳ hiểu biết về nó.
Cô ta không ngờ Lâm Chính lại có thể khiến nó nở hoàn toàn trong tình hình này.
“Người này… đúng là một kỳ tài”.
Đế Nữ thầm nói, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Tia sáng cầu vồng biến mất.
Lâm Chính lấy một cái hộp lớn bằng bàn tay ra, sau đó cẩn thận hái Thiên Tuyển Diệp Hoa xuống rồi bỏ vào trong hộp.
“Đi thôi”.
Anh không do dự, lập tức nói.
Đế Nữ gật đầu, hai người chạy thẳng ra ngoài hoàng cung.
Ầm!
Tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Hai người Lâm Chính dừng bước nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy hướng cung của Thái Tử tỏa ra ánh sáng vàng khắp trời.
“Kết giới vỡ rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Đế Nữ run lên.
“Rốt cuộc là ai? Lại dám trộm Thiên Tuyển Diệp Hoa của trẫm? Cho dù là ai thì hôm nay người đó cũng phải chết, phải chết!”
“Các người nghe lệnh truy bắt bọn trộm, lấy lại Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
Quốc Vương tức giận gầm lên, âm thanh vang vọng từ cung Thái Tử.