"Tránh ra! Tất cả tránh ra!".
Ông Chung chen vào đám người, vội đi tới bên cạnh Mộc Thái Cực, bắt mạch cho ông ta.
Một lát sau, ông Chung tỏ vẻ kinh ngạc.
"Mạch tượng ổn định, nhịp tim bình thường! Trời ơi, kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích!".
Tuy Mộc Thái Cực còn yếu ớt đến mức chưa thể nói chuyện, nhưng khí sắc so với lúc trước cứ như hai người khác nhau.
"Đây chính là y thuật của thần y Lâm sao?", Triệu Trọng Tiên vỗ tay khen ngợi.
"Tuy thần y Lâm còn trẻ, nhưng y thuật thì chúng ta cũng không thể bì kịp".
"Thần y Lâm lợi hại quá!".
"Vừa rồi nếu không phải thần y Lâm cố gắng xoay chuyển tình thế, thì e là chúng ta cũng gặp nạn rồi!".
"Đúng vậy, may mà có thần y Lâm! Nếu không có thần y Lâm thì không biết chúng ta phải làm thế nào!".
"Đúng là tuổi trẻ tài cao!".
Các bác sĩ khác cũng nhao nhao khen ngợi, ai nấy đều giơ ngón tay cái lên.
Đám Mộc Thiên Viễn, Úc Tiểu Đồng đều tỏ vẻ xấu hổ, nhớ lại những lời nghi ngờ và phách lối dành cho Lâm Chính trước đó, đúng là chẳng khác gì thằng hề, sắc mặt hai người đỏ ửng.
"Tiểu thần y đâu? Tiểu thần y đâu rồi?", hình như bà lão nghĩ ra gì đó, vội kêu lên.
"Đúng rồi, thần y Lâm đâu?".
"Sao không thấy cậu ấy đâu?".
Mọi người đều ngoảnh lại tìm kiếm.
Nhưng tìm cả trong lẫn ngoài vẫn không thấy bóng dáng của thần y Lâm đâu.
Đúng lúc này, một chiến sĩ của bộ đội tuần thủ chạy tới nói: "Tướng quân, thần y Lâm đi rồi".
"Đi rồi?".
Mộc Thiên Viễn sửng sốt.
"Vâng, thần y Lâm bảo thuộc hạ đưa phương thuốc này cho tướng quân, bảo nếu Mộc long soái điều dưỡng theo phương thuốc này thì sẽ nhanh khỏe hơn", dứt lời, chiến sĩ kia liền chìa ra một tờ giấy.
Mộc Thiên Viễn nhận phương thuốc, nhìn chữ viết ở bên trên, trong lòng như nổi sóng.
"Thần y Lâm có thực lực bất phàm, đánh bại Nhật Nguyệt Nhị Lão dễ dàng như trở bàn tay, ngay cả cháu cũng còn kém xa. Nhưng cháu và chị Đồng nhiều lần khiêu khích mà anh ta vẫn không thèm để bụng, đủ để thấy sự rộng lượng của anh ta. Người như vậy thì cháu phải đích thân đến tận nơi cảm ơn mới được", Mộc Thiên Viễn xấu hổ nói.
"Thiên Viễn, cháu phải cảm ơn thần y Lâm tử tế đấy! Nếu không có thần y Lâm thì e là chúng ta đều mất mạng rồi!", bà lão nói.
"Bà nói đúng, chờ ông khỏe hơn, cháu sẽ đích thân bay tới Giang Thành, cảm ơn thần y Lâm", Mộc Thiên Viễn nghiêm túc nói.
"Cháu cũng đi", Úc Tiểu Đồng nói.
"Cả cháu nữa", Mộc Yên Linh cũng bước tới.
…
Hoa Phi Vũ hạ lệnh thăm dò tin tức của đảo Bạch Cực, thấy bộ đội chi viện đã đến mà Nhật Nguyệt Nhị Lão còn chưa rời đi, liền biết chuyện này đã thất bại, lập tức hoảng hốt chuồn đi.
Nhưng cô ta chạy chưa được bao xa đã bị một bóng người cản lại.
"Hả? Anh... anh là thần... thần y Lâm gì đó hả?".
Hoa Phi Vũ giật nảy mình, kinh hãi nhìn bóng người đang đứng trên con đường nhỏ trước mặt.
"Cô Hoa, sao cô đi vội thế? Tôi còn chút chuyện muốn hỏi cô đây", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Tôi với anh không thù không oán, chúng ta chẳng có gì để nói cả", sắc mặt Hoa Phi Vũ có vẻ khó coi, dè dặt nói.
"Xem cô nói kìa? Sao chúng ta lại không có chuyện gì để nói chứ? Vừa nãy Nhật Nguyệt Nhị Lão dưới trướng cô còn định giết cả tôi cơ mà! Nếu các cô đã đẩy tôi tôi vào chỗ chết thì sao tôi có thể tha cho các cô được?", ánh mắt Lâm Chính đanh lại, sát khí lan ra.
"Anh... chết đi!".
Hoa Phi Vũ quát lớn, rút thanh trường kiếm ra, chém về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, một tay nhón Hồng Mông Long Châm, búng mạnh về phía trường kiếm.
Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lưỡi kiếm lập tức nát vụn, rơi xuống đầy đất.
Sức mạnh trên lưỡi kiếm còn lan về phía người Hoa Phi Vũ.
Cô ta lùi lại liên tục, suýt nữa thì không đứng vững.