“Người đi rồi sao?”.
Trong lầu các, Thương Lan Võ Thần ngồi yên tĩnh trước một tượng đồng, nhắm mắt dưỡng thần.
“Bẩm đại nhân, đã rời khỏi dinh thự rồi”.
Người hầu quỳ trên đất ở phía sau vội vàng cung kính nói.
“Theo dõi hướng đi của người đó, không được để người đó rời khỏi Long Tâm Thành. Ngoài ra, phái người đến chỗ Ám Thiên Võ Thần, thông báo hướng đi của người đó cho ông ta, để ông ta tự đi giải quyết”.
Thương Lan Võ Thần không mở mắt ra, bình thản nói.
“Đại nhân, chúng ta không ra tay sao?”.
“Không, ra tay rồi Thương Lan Phúc sẽ hận tôi. Thương Lan Phúc tính tình cố chấp, một khi để nó phát hiện thì chắc chắn sẽ không làm việc cho tôi nữa. Đây không phải kết quả mà tôi muốn thấy”.
“Đại nhân, cậu ấy… có thật sự đáng để bồi dưỡng không?”.
Người hầu ngập ngừng một lúc, cẩn thận hỏi.
“Kiếm kỹ của nó rất tinh thâm, tôi chưa từng dạy kiếm kỹ cho nó, kiếm kỹ của nó chỉ là học từ sách… Xem ra thiên phú của nó cũng không quá tệ, có thể thử một lần”.
“Nếu là huyết mạch của đại nhân thì sao có thể vô dụng?”.
“Nhưng tôi nghi ngờ tên họ Lâm kia”.
“Nghi ngờ?”.
“Có nhớ lúc trước Thương Lan Phúc đã gọi người đó là gì không?”.
“Thuộc hạ nhớ hình như cậu ấy gọi người đó là… sư phụ?”.
Người hầu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu cười nói: “Nhưng cậu ấy đã giải thích người đó chỉ dạy cậu ấy một số đạo lý làm người, chỉ dẫn khai sáng cho cậu ấy. Người trọng tình nghĩa như cậu ấy gọi một tiếng sư phụ cũng không quá”.
“Ngu xuẩn, lời giải thích kém cỏi của nó mà ông cũng tin?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Người hầu run rẩy, vội cúi đầu: “Thuộc hạ ngu muội”.
“Kiếm kỹ của Thương Lan Phúc tinh thâm như vậy chắc chắn là có cao nhân chỉ điểm. Tôi nghĩ tên họ Lâm kia không hề đơn giản. Nếu tôi đoán không lầm, kiếm kỹ của Thương Lan Phúc là do cậu ta dạy!”, Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Người hầu ngạc nhiên, đột nhiên chắp tay nói: “Người này không thuộc thế gia Thương Lan mà dám lén học võ học Thương Lan? Xin đại nhân hạ lệnh, tôi sẽ lập tức phái người đi giết chết kẻ đó!”.
“Nếu tôi muốn giết cậu ta thì cần các người ra tay hay sao?”.
Thương Lan Võ Thần nói: “Huống hồ, không phải tôi đã nói rồi sao? Để người của Ám Thiên Võ Thần ra tay, chúng ta ngồi xem là được”.
“Vâng, đại nhân…”.
“Võ kỹ của cậu ta không mạnh, có lẽ cũng chỉ có mắt quan sát hơi đặc biệt mà thôi, không đáng để lo. Cứ phái người theo dõi, khi nào cậu ta bị giết thì thông báo cho tôi”.
“Vâng!”.
Người hầu đáp lại, sau đó chậm rãi lùi ra khỏi lầu các.
Trưa ngày hôm sau.
Lâm Chính theo giờ hẹn đến phòng trà ở tầng một tòa nhà treo thưởng.
Ở đây toàn là các võ giả đã hoàn thành nhiệm vụ rảnh rỗi đến uống trà.
Bọn họ tụ tập theo nhóm, trò chuyện xôm tụ. Tuy không uống rượu, nhưng bầu không khí vô cùng nồng nhiệt, thậm chí có người còn hút thuốc.
Lâm Chính sờ túi, túi trống trơn, xem ra cũng lâu rồi không hút điếu nào, nhưng anh không nghiện thuốc.
Đi sâu vào trong phòng trà thì có vài gian độc lập, Lâm Chính tìm đến một trong số đó đẩy cửa vào, yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau thì thấy Thương Lan Phúc vội vã chạy vào.
Thấy hắn hốt hoảng, Lâm Chính không khỏi nhíu mày.
“Anh sao vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Nhưng Thương Lan Phúc không trả lời mà lấy đống sách ra đặt lên bàn.
“Sư phụ, anh hãy đọc hết những cuốn sách này đi, chúng ta không còn thời gian nữa”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhìn những cuốn sách đó, không khỏi sửng sốt.