Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Học viện Huyền Y Phái khóc thành tiếng.

Bọn họ hiểu ý của Tần Bách Tùng.

Tần Bách Tùng không muốn bọn họ chết, thế nên đã khuyên bọn họ đầu hàng.

Còn Tần Bách Tùng lại không khuất phục như vậy.

Bởi vì ông ấy không sợ chết!

Ông ấy thà rằng mình sẽ chết vì Lâm Chính!

Lời nói của Tần Bách Tùng khiến người của Huyết Ma Tông sực tỉnh.

“Hay! Hay! Hay cho một con chó già! Ông cũng thật trung thành với thần y Lâm, nói đến mức tôi cũng cảm động! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông cơ hội!”.

Đại trưởng lão nheo mắt lại, mỉm cười nói: “Người đâu!”.

“Có!”.

Vài đệ tử tiến tới.

“Bắt con chó già đó lại! Đây không phải là học viện sao? Người ở đây đều có học thức hết không phải sao? Nếu đã như vậy thì dạy cho bọn họ một bài học!”, Đại trưởng lão cười nói.

“Vâng!”.

Hai đệ tử khác xông lên.

“Các người làm gì vậy?”.

“Muốn chết!”.

Đám người Mã Hải, Từ Thiên nổi giận, ra sức hét lên. Người ở phía sau lập tức chạy ào tới ngăn cản.

Từ Thiên còn rút súng lục bỏ túi mang theo ra, không hề do dự bóp cò.

Pằng pằng.

Vài tia lửa phun ra.

Nhưng các đệ tử kia đã đoán được trước, nấp đi từ sớm.

Tốc độ của bọn họ nhanh, Từ Thiên bắn đuổi theo, nhưng lại không bắn trúng bọn họ phát nào.

“Mày muốn chết à?”.

Một đệ tử lao thẳng tới trước mặt Từ Thiên nhanh như chớp, dùng tay làm đao đánh vào cổ tay của Từ Thiên.

Rắc!

Tay cầm súng của Từ Thiên gãy xương ngay.

“A!”.

Ông ta lập tức la lên đau đớn, đệ tử kia lại đạp tới một đạp.

Rầm!

Từ Thiên ngã ra đất, lăn lộn trên mặt đất, sau đó ôm cổ tay gào khóc đau đớn.

Mọi người đều biến sắc.

Đợi hoàn hồn lại, đàn em của Từ Thiên đều ngã xuống đất, bị một đệ tử của Huyết Ma Tông hạ gục.

Đám người Long Thủ hít ngược một hơi.

Đàn em của Từ Thiên đã là nhóm người có thân thủ tốt nhất ở Giang Thành. Trong số đó có không ít người là quân nhân giải ngũ, nhưng trước mặt đệ tử Huyết Ma Tông lại không đỡ nổi một đòn.

“Những người này đều là người học võ không tầm thường. Bọn họ thuộc Ẩn Phái, thực lực mạnh hơn người luyện võ rất nhiều, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ”, Long Thủ âm thầm cắn răng.

“Lần này phải làm sao mới được?”.

“Hừ, Tần Bách Tùng! Ông đừng nghĩ chỉ có ông vĩ đại! Ông còn dám chết thì sao tôi lại không dám? Long Thủ tôi là người đã từng chết một lần, nếu không phải thầy cứu giúp, e là xương cốt tôi đã tan tành rồi. Hôm nay tôi có liều mạng với bọn họ thì đã sao?”, Long Thủ kiên quyết, dù biết không đánh lại, ông ta cũng sẽ không ngồi yên đợi chết.

Lời nói của hai người đã cổ vũ tình thần tất cả mọi người.

“Vậy thì đánh đi!”.

“Trả thù cho thần y Lâm!”.

“Tuyệt đối không buông tha cho bọn họ!”.

“Dù có chết cũng phải cắn được một miếng thịt của bọn họ xuống!”.

Mọi người reo hò, ai nấy tràn đầy căm phẫn.

Nhưng sự chênh lệch thực lực chỉ hô vài tiếng khẩu hiệu là có thể đối phó được sao?

Đại trưởng lão nhếch khóe miệng, đột nhiên lướt người đến trước mặt Tần Bách Tùng, vung tay tát tới hai cái. Sau đó, ông ta chộp lấy cổ Tần Bách Tùng lôi ra khỏi đám đông, quăng xuống bãi đất trống bên cạnh.

Chuỗi động tác này giống như điện chớp, khiến người ta không kịp đề phòng.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tần Bách Tùng đã ngã xuống đất.

“Thầy Tần!”.

“Ông cụ!”.

“Phó viện trưởng Tần!”.

Mọi người đều biến sắc, lập tức xông tới.

Nhưng đệ tử Huyết Ma Tông sao có thể để bọn họ được như ý nguyện? Hai đệ tử tiến tới chắn ngang trước mặt, chặn đứng tất cả bọn họ.

“Khốn nạn!”.

“Để chúng tôi qua đó!”.

“Không được làm ông cụ Tần bị thương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”.

Mọi người hét lên nhưng lại không thể làm gì hơn. Một đệ tử khẽ chuyển động cánh tay, hất văng bọn họ ra xa.

Ở trước mặt người của Học viện Huyền Y Phái, đệ tử đó chẳng khác nào thần linh, khó mà vượt qua được hắn.

“Con chó này không phải rất có cốt khí sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ từ từ giày vò giày vò ông ta trước mặt các người! Tôi xem xem rốt cuộc là xương ông ta cứng, hay là thủ đoạn của người Huyết Ma Tông bọn tôi cứng!”.

Nói xong, Đại trưởng lão phất tay: “Rút hết móng tay của ông ta ra cho tôi!”.

“Vâng, trưởng lão!”.

Một đệ tử lộ ra nụ cười nham hiểm, đi về phía Tần Bách Tùng.

Tần Bách Tùng gian nan đứng dậy, muốn phản kháng, nhưng ngay lập tức lại bị ấn xuống đất, giữ chặt bàn tay ông ấy. Đệ tử còn lại bắt đầu rút từng chiếc móng tay của ông ấy ra.

“Á!”.

Tiếng la thảm thiết vang vọng mây xanh.

Mười ngón liền tim, cảm giác đau đớn khi bị rút móng tay không cần nói cũng có thể hình dung.

Một vài người đã bật khóc nức nở, xông về phía đó như phát điên, nhưng lại không thể ngăn chặn bọn họ.

Ầm ầm…

Lúc này, mười mấy chiếc xe chạy vào, dừng ở trước cửa, nhiều bóng người bước xuống từ trên xe.

Nhìn lại thì là cao thủ cổ võ của đảo Vong Ưu!

“Cứu binh tới rồi!”, Mã Hải mừng rỡ.

“Lên cho tôi!”.

Người của đảo Vong Ưu đi đầu quát lớn một tiếng, xông về phía đám người của Huyết Ma Tông.

“Không tự lượng sức!”, Đại trưởng lão chắp hai tay sau lưng, lắc đầu cười nhạt.

Ba đệ tử Huyết Ma Tông đứng ra ngăn chặn đòn tấn công.

Nhưng thực thực của đảo Vong Ưu chênh lệch quá lớn so với Huyết Ma Tông, dù các đệ tử đã cố gắng hết sức vẫn không phải đối thủ của bọn họ.

Giờ phút này, hoàn toàn không còn ai có thể thay đổi tình hình nơi này.

“Dương Hoa có Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu và các thế tộc khác gia nhập, đáng tiếc những cái gọi là tông tộc hào môn so với Huyết Ma Tông chúng tôi chẳng khác nào mặt trăng so với mặt trời. Ở trong mắt chúng tôi, kỹ pháp võ công của các người kém cỏi đến thế nào, nếu các người hi vọng bọn họ đến cứu các người thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày”, Đại trưởng lão cười khẩy.

Trừ khi là người của Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo ra tay. Nhưng người của hai thế lực đều đang đề phòng Hồng Nhan Cốc, sao có thể tới đây? Huống hồ, bọn họ cũng không nhận được tin.

Mọi người vô cùng tuyệt vọng.

“Rút tiếp cho tôi”.

Đại trưởng lão cười nói.

“Vâng!”.

Các đệ tử tiếp tục, tiếng la hét thảm thiết của Tần Bách Tùng lại vang lên.

Nhưng chưa rút được mấy cái, ông ấy đã đau đến ngất đi.

Người của Huyết Ma Tông vẫn không tha cho ông ấy, tiếp tục giội nước lạnh, ép ông ấy tỉnh táo lại, sau đó lại rút tiếp.

“Mục đích chúng ta đến đây không phải để giết người, mà là mưu cầu lợi ích cho tông chủ. Nếu người của Học viện Huyền Y Phái đồng ý quy thuận Huyết Ma Tông chúng ta thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với Huyết Ma Tông”, Đại trưởng lão mỉm cười nói.

“Vậy là trưởng lão định giết gà dọa khỉ?”.

“Đúng, cho bọn họ thấy thủ đoạn của chúng ta trước! Đám người này còn kém xa người học võ thuật đánh đánh giết giết như chúng ta! Bọn họ hoàn toàn không biết sự tàn nhẫn của chúng ta. Nếu đã như vậy, hôm nay hãy làm gì đó độc ác một chút, đợi rút hết móng tay của người này thì nhổ hết răng, nhổ hết tóc của ông ta, sau đó lại lột da ông ta!”, Đại trưởng lão nói, ánh mắt vô cùng dữ tợn.

“Vâng, trưởng lão!”, đệ tử đó vội vàng gật đầu.

Khi mười ngón bị rút hết móng, Tần Bách Tùng đã ngất đến ba lần.

Sau đó, những đệ tử đó lại bắt đầu nhổ tóc, nhổ răng…

Tần Bách Tùng đau đến mức run rẩy điên cuồng, cật lực giãy giụa.

Nhưng cơ thể ông ấy bị giữ chặt, không thể động đậy, đến sức lực để kêu đau cũng không còn.

Vô số người rơi nước mắt.

Vô số người phẫn hận gào thét.

Đúng lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên từ ngoài cửa Học viện Huyền Y Phái.

“Các người đang làm gì vậy?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK