Trước dòng thác nước chảy xiết, một người đàn ông trung niên đứng trên tảng đá rêu phong, nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy một thanh niên trần truồng đứng dưới dòng thác chảy xiết.
Người thanh niên bị xích sắt còng tay chân, không thể chuyển động, chỉ có thể mặc cho thác nước vỗ thật mạnh vào cơ thể.
Người thanh niên không ngừng than khóc, nhưng vô ích.
Lúc này, một người mặc áo bào đen bước nhanh tới, đứng sau lưng người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ, nhỏ giọng nói: "Lão gia, xảy ra chuyện rồi”.
“Sao vậy?”, người đàn ông trung niên bình tĩnh hỏi.
"Người được cử đi đều không ai trở về, tất cả đều bị Dương Hoa bắt giữ!"
"Cậu nói gì cơ?"
Người đàn ông trung niên đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng: "Đám người này đều là kẻ ăn hại à? Một thần y Lâm nhỏ bé mà cũng không bắt được! Đúng là mất hết mặt mũi nhà họ Kiều!"
"Lão gia, e rằng thần y Lâm không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Chúng tôi vừa nhận được tin tức, chuyến đi của thần y Lâm tới đế quốc Anh Hoa không đơn thuần chỉ đánh bại Nakagawa, trước đó hắn còn đánh bại thần bảo vệ đế quốc Anh Hoa là Orochi và toàn bộ chiến hạm của đế quốc Anh Hoa. Mưu sĩ của gia tộc nhận định, thực lực tổng hợp của thần y Lâm ít nhất cũng ở cấp Nhân, vượt qua cấp Địa! Không thể xem thường!", người đàn ông trầm giọng nói.
"Chỉ ở khoảng cấp Nhân thôi sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình, nhà họ Kiều còn có cả cường giả cấp Thiên, những thủ đoạn mèo cào ba chân của hắn là cái thá gì chứ?", người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Lão gia, ý của ông là cử cường giả cấp Thiên đi Giang Thành sao?"
"Không, giết gà thì sao phải dùng dao mổ trâu? Bảo Kiều Hổ và Kiều Báo đi một chuyến đi!"
"Kiều Hổ và Kiều Báo ư?"
"Hai nhân vật cấp Địa đi giải quyết thần y Lâm chắc dư sức rồi! Nói với bọn họ, đừng giết hắn, đưa hắn về đây cho tôi, tôi muốn đích thân nói chuyện với kẻ không biết trời cao đất dày này!", người đàn ông trung niên khịt mũi.
“Vâng!”, người kia lập tức ôm quyền, xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thanh niên trẻ dưới thác nước.
Lúc này, thanh niên đó đau đớn kêu lên: "Lão gia... tôi... tôi không chịu nổi nữa, xin hãy tha cho tôi…”
Hóa ra người này là Kiều Mậu, đàn em của Kiều Tín - người đã trở về từ bữa tiệc của Thương Minh!
Kiều Tín bị bắt, nhà họ Kiều mất mặt, đương nhiên phải có người chịu phạt, do đó Kiều Mậu mới bị đưa đến đây.
Gã đã bị khóa lại ở đây gần một ngày, dường như cơ thể sắp bị xé nát, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì da thịt của gã cũng sẽ bị xé thành từng mảnh.
Nhưng người đàn ông trung niên căn bản không có ý định buông tha cho gã, ông ta lạnh lùng nói: "Súc sinh, mới có bao lâu chứ? Lần này cậu đã hủy hoại danh tiếng nhà họ Kiều của tôi, còn muốn van xin sao? Từ từ đợi ở đây đi! Yên tâm, người bình thường nhiều nhất có thể kiên trì được ba ngày, ba ngày sau sẽ có người tới dọn thi thể của cậu!"
Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người rời đi.
"Không! Lão gia! Hãy cho tôi một cơ hội! Lão gia! Lão gia…”
Người thanh niên hét lên thảm thiết, nhưng vô ích...
…
Cuộc hỗn loạn của Tập đoàn Dương Hoa đã bị Mã Hải qua mắt bằng một bài tập huấn luyện bảo vệ.
Lâm Chính ngay lập tức chữa trị cho các nhân viên bảo vệ bị thương, đồng thời hỏi thăm động viên bồi thường cho họ.
Không ai ngờ sẽ xảy ra một tai nạn hỗn độn như vậy.
Lâm Chính không ngờ nhà họ Kiều lại cử người tới nhanh thế, hơn nữa không nói lời nào đã thẳng thừng báo thù.
Mã Hải và Từ Thiên đã tăng cường khống chế và phòng thủ các điểm khác nhau ở Giang Thành.
Sân bay, quốc lộ và cả những ngã tư trên cao tốc đều có người đứng canh chừng.
Chỉ cần người ngoài vào Giang Thành, sẽ tiến hành điều tra ngay lập tức.
Mọi thứ đúng như Lâm Chính suy đoán, đợt trả thù thứ hai của nhà họ Kiều đã đến.
Hai người đàn ông một cao một thấp mặc áo dài lái xe vào Giang Thành.
Họ đang đi trên đường quốc lộ, nhìn thấy biển số xe lạ từ nơi khác đến, Từ Thiên lập tức ngoắc tay, chạy chậm về phía trước.
Hai người không lái xe rời đi mà dừng xe lại, hạ kính cửa sổ.
Cả hai đều đeo kính râm, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Có chuyện gì thế?” Kiều Báo - người đàn ông thấp bé ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh hỏi.
"Hai vị rất lạ mặt, nhìn biển số thì biết không phải người Giang Thành đúng không? Lần này tới Giang Thành làm gì vậy?", người đàn ông cười hỏi.
“Cậu là tuần tra sao?", Kiều Báo hỏi.
"Ồ không, tôi là hướng dẫn viên du lịch ở đây, nếu ông lần đầu tiên đến Giang Thành thì tôi có thể dẫn ông đi khắp Giang Thành”, người đàn ông cười nói.
"Hướng dẫn viên du lịch? Hướng dẫn viên du lịch nào sẽ đợi ở đây chứ? Cậu là người Dương Hoa đúng không? Tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, thần y Lâm ở đâu? Chúng tôi tới tìm thần y Lâm”, mặt Kiều Báo không cảm xúc nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông vụt tắt, bỗng trở nên nghiêm túc.
"Hóa ra là người của nhà họ Kiều, chúng tôi đợi ông ở đây đã lâu”.
"Đợi chúng tôi ư?"
"Đúng vậy, cậu Lâm đã dặn dò, nếu người nhà họ Kiều tới thì đưa đi gặp cậu ấy, cậu ấy đã chuẩn bị trà ngon chờ các vị rồi”, người đàn ông nói nói.
Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.
"Hai vị yên tâm, chúng tôi không có ý đồ gì khác đâu, chủ tịch Lâm của chúng tôi sẽ không làm gì hai vị, đương nhiên, tiền đề là các vị phải đối xử nhã nhặn với chủ tịch Lâm”, người đàn ông lập tức nói.
“Ngông cuồng!” Kiều Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chỉ là một thằng ranh con ở giới thế tục, chẳng khác gì con kiến trong mắt chúng ta, dựa vào hắn mà định giở trò với chúng ta sao? Hắn có tư cách này hả?”, sắc mặt Kiều Báo không chút biểu cảm nói: "Dẫn đường đi, giải quyết chuyện này sớm, tao còn về nhà họ Kiều nữa”.
"Hai người mời theo xe tôi”.
Người đàn ông gật đầu, chạy lon ton sang bên đường lấy xe, dẫn đường đi trước.
Kiều Hổ lập tức lái xe đi theo.
Đi khoảng nửa giờ, xe đi tới một trang viên ở ngoại thành.
Trong trang viên này có một sân gôn, nhưng Lâm Chính không chơi gôn trong đó mà ngồi một bên sưởi nắng uống trà.
Trước mặt anh, có rất nhiều bóng người.
Có đám người Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân, Cao Tùng Dương, Nguyên Tinh, Trương Thất Dạ.
Đây đều là những cao thủ trong đội của Lâm Chính.
Họ ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, như thể đang thiền định.
Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, giống như một pho tượng bất động.
Những người này đều đã uống đan dược do Lâm Chính luyện chế.
Với tác dụng của những viên thuốc này, trình độ võ công thậm chí cả cơ bắp và xương cốt của họ sẽ được nâng cao rất nhiều.
Thuốc này Lâm Chính chế tạo dựa trên thần đan, anh đã chế luyện suốt đêm để bọn họ dùng.
Lúc này, Kiều Hổ và Kiều Báo đã được đưa tới.
“Chủ tịch Lâm, người tới rồi!”, người dẫn đường đứng bên cạnh Lâm Chính cung kính nói.
"Ồ?"
Lâm Chính định thần lại, nhìn Kiều Hồ và Kiều Báo, cười nhạt: “Hai người các ông vất vả rồi, ngồi xuống uống tách trà đi!”
"Người đâu?"
Hai người phớt lờ, Kiều Báo thấp bé hỏi thẳng.
"Ai cơ?"
“Cậu chủ Kiều Tín nhà tôi và hai mươi người nhà họ Kiều bị cậu bắt đi!”, Kiều Hổ khàn giọng nói.
"Ồ? Bọn họ à, bọn họ đã được tôi sắp xếp ở một nơi khác, ông muốn gặp họ sao?"
"Nơi nào?"
"Hai người muốn biết thì tôi sẽ dẫn hai người đi”.
Nghe vậy, hai người hơi nghi hoặc, lại trố mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Kiều Hổ bình tĩnh nói: "Được, dẫn đường đi!" Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !