Giang Tử Ức đưa hợp đồng lên cao khiến Tô Nhu không kịp phản ứng.
“Cậu Giang, cậu muốn thế nào?”
“Ngồi xuống nào, cùng uống rượu với tôi. Hôm nay buổi tiệc này được tổ chức vì cô mà. Cô bỏ đi sớm thì tôi phải biết làm sao? Tôi sẽ mất mặt lắm. Cô không nghĩ cho tôi chút nào sao?”, Giang Tử Ức nói.
Tô Nhu nghe thấy vậy bèn lẳng lặng gật đầu. Đúng là như vậy thật. Nhưng giờ xem ra Giang Tử Ức còn có ý đồ khác.Nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ xảy ra chuyện không hay mất.
“Cậu Giang, tôi thật sự không được thoải mái. Cậu để tôi về có được không?”, Tô Nhu lên tiếng, nhưng vẫn quyết định rời đi.
“Sao thế? Cô không nể mặt tôi à? Vậy thì đơn hàng này, cô cũng không muốn hợp tác nữa đúng không?”, Giang Tử ức tỏ ra tức giận.
“Xin lỗi anh, nếu như anh làm khó tôi thì...đơn hàng này tôi không làm nữa”.
Tô Nhu trầm giọng. Mặc dù cô rất hi vọng vào đơn hàng này nhưng không muốn vì nó mà bản thân phải chịu uất ức. Cô cũng là người có lòng tự trọng, hà tất phải chịu như vậy.
“Cậu Giang, xem ra chúng ta không hợp rồi. Rất xin lỗi, tôi xin cáo từ”, Tô Nhu khẽ nói. Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, bèn kéo Lâm Chính định rời đi.
Đúng lúc này, Giang Tử Ức hét lớn: “Tô Nhu, cô cho rằng đây là đâu mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi thế?”
Dứt lời, toàn bộ quan khách đều chặn lối đi của Tô Nhu. Tô Nhu khựng người, nhìn bọn họ bằng vẻ không dám tin. Lâm Chính cũng nheo mắt. Từ sâu trong đôi mắt anh ánh lên vẻ kỳ dị.
“Anh định làm gì vậy?”, Tô Nhu bặm môi.
“Một điều. Cô chỉ cần làm một điều thôi thì tôi sẽ để hai người rời đi. Nếu không, dù hôm nay cô có ra được khỏi nhà hàng này thì tôi cũng đảm bảo là cô không ra khỏi Thượng Hỗ nổi đâu”, Giang Tử ức nheo mắt.
“Anh...”, Tô Nhu tức giận. Thế nhưng cô cũng biết địa vị của Giang Tử Ức ở Thượng Hỗ. Đối đầu với anh ta thì sẽ chẳng thể có kết cục đẹp được.
“Anh nói điều kiện ra đi”, Tô Nhu nén giận.
“Rất đơn giản”, Giang Tử Ức cười thản nhiên, cầm ly rượu lên xếp thành hàng, sau đó lấy ra một chai rượu nặng rót đầy ba ly: “Cô tới đây, uống cạn ba ly rượu này. Tôi sẽ để cô rời đi và không truy cứu chuyện của hai người nữa”.
Dứt lời, sắc mặt Tô Nhu trở nên vô cùng khó coi. Ba ly rượu nặng sao? Dù cô uống một ngụm thôi thì cũng đã say rồi. Ba ly khác nào bảo cô ngã luôn ra đất.
“Tô Nhu, mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi. Em yên tâm, đám người này không cản nổi chúng ta đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói. Anh chẳng coi những kẻ này ra gì.
Tô Nhu chỉ lắc đầu: “Để em uống”.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.
“Lâm Chính, em biết anh đánh nhau giỏi nhưng dù thoát ra được khỏi đây thì sao chứ? Nhà họ Giang ở Thượng Hỗ khá lớn, nếu chúng ta đối kháng họ thì sẽ không về nổi Giang Thành đâu. Đã vậy thì để em uống”.
“Thế nhưng...em có biết uống đâu?”
“Ngốc ạ, không phải là có anh ở đây sao? Em say thì anh đưa em về là được”, Tô Nhu cười.
Lâm Chính giật mình nhưng cuối cùng điềm đạm nhìn cô và suy nghĩ: “Được, em đã muốn uống thì cũng được, nhưng trước khi uống thì em lại đây”.
“Sao thế?”, Tô Nhu tò mò hỏi.
Lâm Chính lấy ra một cây châm ghim lên cổ cô.