Đồ phế vật!
Tề Dương giận dữ mắng, sau đó hai mắt nhắm hắn nhắm chặt và liên tục dập đầu trên đất.
Hắn biết mình không còn đường sống nữa.
Với tính tình của Nhiêu Ưng, tất nhiên sẽ truy cùng giết tận, không để ai sống sót.
Chuyện đã tới nước này, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nhổ cây châm bạc trên ngực xuống.
Nhiêu Ưng đang chuẩn bị xử lý Tề Dương nhìn thấy vậy không khỏi giật mình.
Hắn trừng to đôi mắt nhìn Lâm Chính.
Sau đó thấy Lâm Chính duỗi tay ra rút cây châm bạc thứ hai xuống.
Sau đó là cây thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Chỉ một lát sau, toàn bộ hơn hai mươi châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính đều bị rút ra.
Nhiêu Ưng đột nhiên thở gấp.
Tề Dương gian nan ngước nhìn lên, thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy giật mình.
"Châm bạc Nhiêu anh kiệt nhổ ra dễ dàng như vậy sao?”, Trương Kỳ ngơ ngác nhìn sang, không thể tin nổi.
"Không, số châm bạc đó không dễ rút ra như vậy được!” Sở Thu ở bên cạnh thấp giọng nói.
"Chuyện này là sao?”
"Tôi không biết, bình thường muốn giải trừ châm bạc của người khác chỉ có hai khả năng. Một là tránh từ trước, ngăn châm bạc không sâu ba phần vào người, tiếp xúc với gân mạch. Nếu không, một khi cưỡng chế rút ra sẽ ảnh hưởng đến gân mạch khiến bản thân bị thương nặng. Tôi thấy châm bạc của Nhiêu Ưng đã đâm ba phần vào người Lâm Chính, nhất định đã chạm đến mạch rồi nên điều này không hợp lý”.
"Vậy khả năng còn lại là gì?”
"Một khả năng khác… là Lâm Chính đại nhân hiểu được bộ châm bạc này. Biết cách rút như thế nào”, Sở Thu ngừng lại.
"Hoàn toàn không có khả năng này! Tôi từng nghe nói Thương Ưng Huyền Châm, nhưng đây là bí quyết độc nhất của Trùng Long Cốc. Còn Lâm Chính đại nhân không phải người của Trùng Long Cốc, làm sao có thể biết rõ kỹ năng sử dụng châm này?” Trương Kỳ cười.
"Anh nói đúng, anh ta thật sự không có khả năng hiểu được kỹ năng này từ trước, nhưng nếu không hiểu thì làm sao có thể nhẹ nhàng phá vỡ bí quyết này, loại bỏ từng chiếc châm bạc?” Sở Thu hỏi lại.
"Chẳng lẽ trong nháy mắt, Lâm Chính đại nhân đã nhìn thấy cách Nhiêu Ưng làm kim châm biến thành diều hâu rồi học theo?”, Trương Kỳ mở miệng bông đùa.
Nhưng vừa dứt lời, trái tim hai người giật thót, trong mắt cùng ánh lên vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
"Có lẽ… không loại trừ khả năng này…”
Sở Thu im lặng một lúc rồi thấp giọng nói.
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến đầu óc Trương Kỳ muốn nổ tung.
Vậy đã đến mức thiên phú kinh khủng như thế nào chứ?
Đây không còn là điều mà cấp độ gặp qua là nhớ có thể biểu hiện, mà còn là năng lực phân tích và tư duy khủng khiếp.
"Không thể nào… tuyệt đối không thể…”
Trương Kỳ không đồng ý lắc đầu, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, người không thể tiếp thu được cảnh tượng trước mắt còn có Nhiêu Ưng.
Hắn ngơ ngác nhìn mấy cây châm bạc rơi trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Cậu… sao cậu có thể làm được?”, Nhiêu Ưng run giọng hỏi.
"Thủ đoạn phóng kim của anh thật tầm thường, nhìn thì lòe loẹt nhưng thật ra vẫn là cùng một bộ của Bồ Châm. Cái gọi là Thương Ưng Huyền Châm chẳng qua là cải tiến trên cơ sở của Bồ Châm, muốn giải thì có gì khó đâu?” Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói.
"Cậu… đồ khốn nạn”.
Nhiêu Ưng vô cùng tức giận, lập tức tung chiêu muốn chém giết.
Ở bên ngoài mê cung, vô số ánh mắt đều tập trung vào bên này.
"Mau xem, Nhiêu anh kiệt chạm mặt với người ngoại vực kìa”.
"Người ngoại vực kia sao lại có được một viên Thông Quan Châu? Anh ta may mắn như vậy sao?"
"Nhiều người tụ tập như vậy, lại có hai viên Thông Quan Châu, nhất định sẽ nổ ra trận chiến lớn”.
"Nhưng không biết cuối cùng Thông Quan Châu sẽ rơi vào tay ai”.
Đám người bên ngoài vô cùng phấn khích.
Còn đám người thế tộc không hề để tâm.
Tầm mắt của bọn họ chỉ dừng trên người đại diện của mình.
Đám thế tộc Trùng Long Cốc, Tề Phượng Sơn, Thanh Huyền Tông và Vân Khiếu sơn trang do Sở Thu đại diện nhìn chằm chằm vào bên này, không dám dời mắt.
Đặc biệt là người ở Trùng Long Cốc, sắc mặt của tất cả họ đều vô cùng u ám.