Tuy nhiên, vào lúc này, A Mậu đã không thể trả lời được nữa.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác lúc này đều run rẩy.
Lúc này họ mới nhận ra người vừa kịp thời xuất hiện chính là Lâm Chính!
Anh đã kịp lao ra ngoài ngay lúc then chốt.
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất, sau đó đi tới nhặt nó lên.
Nhìn dãy số này, trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý.
Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đã đoán được điều gì đó, lập tức hét lên: "Anh họ Lâm phải không?"
"Đúng".
Lâm Chính đổi giọng, vô cảm nói.
"Tôi mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh chống lại Đại hội thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu như anh thức thời, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói thì sẽ được khoan hồng. Nếu không thì thứ chờ đợi anh ở phía trước chỉ có đau khổ và chết chóc".
Lâm Chính im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời.
“Tôi không biết mình đã làm gì sai, nhưng nếu các người muốn đuổi cùng giết tận... thì cho dù tôi đấu không lại các người, tôi cũng đảm bảo rằng tôi sẽ lật nhào cả Đại hội của các người lên, tàn sát các người đến khi máu chảy thành sông! "
"Tôi đã thấy quá nhiều kẻ khoe khoang như anh rồi".
Người trong điện thoại bình tĩnh nói.
“Tôi biết, có điều tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi".
"Anh muốn hỏi gì?"
"Đại hội các người... còn muốn thêm bao nhiêu người phải bỏ mạng nữa?"
Lâm Chính giọng nói lạnh tanh, ánh mắt đầy hung ác...
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, người ở đầu dây bên kia mới lại lên tiếng trả lời.
"Bất luận anh là ai, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã chống lại Đại hội”.
Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Chính mở lịch sử cuộc gọi ra, nhìn kỹ dãy số ban nãy rồi đập vỡ chiếc điện thoại thành từng mảnh.
Điện thoại và số điện thoại sử dụng trong những nhiệm vụ này đều dùng sim rác, rất khó để lần ra tung tích của Lâm Chính qua số điện thoại đó.
Nhưng Lâm Chính tin rằng số điện thoại vừa gọi là số điện thoại cố định của kẻ này.
Suy cho cùng, trong Đại hội có rất nhiều kẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi những người bình thường ra gì. Bọn họ làm sao có thể cho rằng mình đang gặp nguy hiểm mà thường xuyên thay đổi số điện thoại được?
"Lâm đại nhân!"
Lúc này mọi người mới phản ứng và chạy tới.
"Đại nhân không sao chứ?"
Ngự Bích Hồng lo lắng hỏi.
"Đại nhân, chỉ có mình cậu ra ngoài sao? Thương Lan Phúc và những người khác đâu?"
Tửu Ngọc nhìn tứ phía rồi vội vã hỏi.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, Tửu Ngọc nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ngàu.
"Tôi thất bại rồi".