Mọi người kinh ngạc.
Lâm Chính cũng ý thức được chuyện không ổn.
“Hóa ra đòn tấn công lúc nãy là nhằm vào khí mạch của tao!”, Lâm Chính nói.
“Mày có sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, nếu không phá nó thì không dễ gì giết được mày. Những cây châm bạc của tao không phải nhắm tới mày, mà là nhắm tới khí của mày. Mày sử dụng sức mạnh phi thăng, châm khí của tao sẽ rút cạn khí của mày. Bây giờ toàn thân mày không có luồng khí tức nào, mày không đấu lại tao đâu!”.
Diệp Viêm nói, một giây sau, người đã lao đến trước mặt Lâm Chính, bóp cổ nâng anh lên.
Hai chân Lâm Chính lơ lửng trên không, dường như không có sức phản kháng.
“Bây giờ thì yên nghỉ đi, được chết trong thần mộ chí tôn, chôn chung với chí tôn viễn cổ cũng xem như vinh hạnh của mày!”.
Nói xong, mấy cánh tay còn lại của Diệp Viêm tóm vào vai và lưng bụng của Lâm Chính. Sau đó chuẩn bị dùng sức, định xé xác Lâm Chính ra thành mấy mảnh.
“Tao… chưa chắc đã thua!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang bị bóp cổ gian nan thốt ra được mấy chữ.
“Ồ?”.
Diệp Viêm hơi ngạc nhiên.
Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng quăng Lâm Chính sang một bên, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp mộ thất.
Nơi Diệp Viêm đứng bị một luồng khí nổ đáng sợ bao phủ.
Lực phá hoại do khí nổ tạo ra lan rộng tứ phía, đâm thẳng vào bốn bức tường xung quanh.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng tránh ở phía sau những cây cột.
Nhưng cột ở trong mộ thất cũng bị tác động lung lay nhẹ, cát vàng cuộn lên.
Thật đáng sợ!
Đợi sau khi vụ nổ kết thúc, bọn họ mới thò đầu ra xem, lại thấy hư không cũng bị nổ biến dạng.
Lâm Chính bị hất bay, đâm vào quan tài.
Sức mạnh to lớn khiến quan tài nổ tung.
Những người khác ngã mạnh xuống đất, không ngừng ho ra máu.
Diệp Viêm càng thê thảm, da thịt tóc tai đều nổ tung, một nửa mặt và cơ thể cũng bị nổ bay, để lộ xương trắng, máu không ngừng chảy, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
“Hóa ra người ngoại vực đó đã bố trí khí kình quanh người từ trước, đợi Diệp Viêm đến gần thì dẫn nổ khí kình!”, Diên Dận ngạc nhiên nói.
“Hắn làm thế nào mà không bị Diệp Viêm đại nhân phát hiện?”, Thiên Xu run rẩy hỏi.
“Tôi không rõ, nhân vật ở cấp bậc này so đấu, chúng ta không thể nhìn thấu được”, Diên Dận khẽ giọng nói.
“Nhưng hình như bây giờ cả hai người đều bị thương nặng nề”, Thiên Xu nói.
“Sao? Thiên Xu đại nhân có ý kiến gì? Có thể thử xem!”, Diên Dận quay đầu nói.
Thiên Xu ngập ngừng, nghĩ tới tình trạng thê thảm của hai người lúc trước, khẽ đáp: “Cô muốn thử thì thử đi, tôi không xông lên đó đâu”.
“May là anh không lên”, Diên Dận khẽ cười.
“Cô có ý gì?”, Thiên Xu ngạc nhiên hỏi.
Diên Dận không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Viêm.
Thiên Xu cũng vội vàng quay sang nhìn, ngay sau đó ngây người ra.
Da thịt rách nát trên người Diệp Viêm bắt đầu lành lại nhanh chóng, tay chân trên người mọc ra lại.
Từ đầu tới cuối chỉ mất năm giây, người lại khôi phục như xưa.
“Người này… bất tử sao?”, Thiên Xu lẩm bẩm.
“Gần như vậy”.
Diên Dận thản nhiên nói: “Người ngoại vực này sắp thua thê thảm rồi!”.
Bọn họ nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính cũng bò dậy, dù miệng anh vẫn đang nôn ra máu.
Diệp Viên nhìn chằm chằm anh, bước tới.
Nhưng Lâm Chính không nhìn Diệp Viêm, mà là nhìn tay mình, như suy nghĩ điều gì đó.
“Lựa chọn rất thông minh, mày lại giấu sức mạnh phi thăng dùng để dẫn nổ, khống chế ngược lại tao. Chỉ tiếc uy lực thế này chưa giết được tao!”, Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Tao không hi vọng có thể giết mày dựa vào sức mạnh này!”, Lâm Chính đột nhiên nắm tay lại, hờ hững nhìn Diệp Viêm.
“Ồ?”.
Diệp Viêm hơi bất ngờ.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên bình tĩnh lại.
Hơn nữa… trong mắt anh còn toát ra sự tự tin.
Đúng, đó là sự tự tin phi thường!
Trước lúc đó, anh hoàn toàn không có ánh mắt tự tin như vậy.
Điều gì đã mang lại sự tự tin đó cho anh?
Diệp Viêm cảm giác được có điều gì đó không ổn, hai hàng lông mày nhíu lại.
Đúng lúc đó.
Vèo!
Một luồng sáng kỳ lạ đột nhiên tỏa ra từ trong quan tài vỡ nát.
Sau đó, cả thần mộ chí tôn rung chuyển dữ dội.
Mọi người kinh ngạc nhìn quanh.
“Đây là…”, Diệp Viêm cũng sửng sốt nhìn quanh, giọng nói run rẩy.
“Thánh Quân đại nhân! Hình như là cơ quan nào đó đã bị kích hoạt!”, Thiên Xu sốt ruột hét lên.
Diệp Viêm nghe vậy lập tức hiểu ra, quan sát quan tài kia: “Tôi biết rồi, số quan tài này có giấu cơ quan, phá hoại nó thì có thể kích hoạt cơ quan trong thần mộ chí tôn!”.
“Chắc chắn là vậy!”.
Diên Dận hét lên.
“Nghe đây, tôi ra lệnh các người mau chóng đến những mộ thất khác, đánh nát quan tài! Nhanh!”, Diệp Viêm quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Bọn họ vội vàng đứng dậy, xông ra ngoài.
Diệp Viêm nhìn về phía Lâm Chính, không nói gì, cất bước lao đi, tiếp tục tấn công.
Khí mang tàn bạo xao động quanh nắm đấm của hắn, hóa thành một con rồng, lao thẳng tới trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức chống đỡ.
Ngay giây sau, năm cánh tay còn lại của hắn cũng liên tục đánh tới.
Lâm Chính hứng chịu đòn tấn công, liên tục lùi lại.
Thế tấn công của Diệp Viêm vô cùng hung hãn, muốn giết Lâm Chính ngay tại chỗ.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chịu nổi.
Đúng lúc đó, cánh tay phải của anh tỏa ra ánh sáng khủng khiếp. Một luồng sáng như tia chớp truyền ra từ cánh tay anh, nhanh chóng lan tới xương cốt toàn thân, sau đó lại hội tụ ở nắm đấm của anh.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm nín thở.
“Mày đánh tao nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tao!”.
Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đột nhiên bỏ phòng ngự, vung quyền đánh thẳng về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm lập tức đưa sáu tay lên ngăn đỡ.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương cốt gãy vang lên.
Trong thoáng chốc, Diệp Viêm bị đánh bay, đập mạnh lên tường.
Nhìn lại thì sáu cánh tay của hắn đều đã gãy!