Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của lâm Chính khiến đám đông bàng hoàng. Tất cả họ đều há mồm trợn mắt, cảm giác như tim rớt ra ngoài.
Thực ra là khoa ngoại của bệnh viện cũng có thể làm được việc này.
Ví như có người nhân công nào đó bị máy cắt đứt ngón tay hoặc là cổ tay trong quá trình làm việc thì chỉ cần được cấp cứu nối chi kịp thời là có thể nối lại được. Thế nhưng dù vậy thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa sau này khi đã khỏi có khi vẫn còn để lại di chứng. Còn việc phục hồi nhanh tới chóng mặt giống Lâm Chính thì là điều không thể nào. Tay của anh cũng không phải là do máy cắt đứt, vết thương không hề bằng phẳng. Anh vặn đứt, hệ thần kinh và mạch máu cũng bị lộn xộn cả, vậy mà anh chỉ dựa vào vài cây châm là có thể nối lại được.
Đúng là quá khoa trương.
“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm. Bái phục!”, Tôn Công Đại Hoàng hít một hơi thật sâu. Ông ta lẳng lặng gật đầu, đôi mắt rực lửa.
Đây cũng là lý do vì sao Tôn Công Đại Hoàng lại dẫn theo nhiều kẻ mạnh của Cổ Phái tới vậy. Y thuật của thần y Lâm thật quá kinh người. Đến ông ta cũng không thể nào đối kháng được. Ông ta mong biết bao nhiêu, rằng mình cũng có được y thuật như thế.
“Giờ trợ thủ của ông chết rồi. Cổ Phái còn con át chủ bài nào nữa không?”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi bước tới cầm Thiên Kiêu Lệnh của Tiêu Khải Phong lên và đeo vào eo của mình.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.
“Mọi người nhìn tấm lệnh bài ở phía ngoài cùng bên phải của anh ta”, lúc này có người kêu lên.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tấm lệnh bài này. Tới khi họ nhìn rõ thì lập tức tái mặt.
“Đó là Thiên Kiêu Lệnh thứ chín!”
“Là Thiên Kiêu Lệnh của Băng Thượng Quân”.
“Ôi trời…lẽ nào…Thần y Lâm cũng đã đánh bại cả Băng Thượng Quân rồi sao?”
Đám đông thất thanh. Trước đó Lâm Chính lôi ra một đống Thiên Kiêu Lệnh, mọi người con tưởng đó là những tấm lệnh bài của những người xếp gần cuối trong bảng xếp hạng. Họ không ngờ rằng trong số đó có Thiên Kiêu Lệnh của Băng Thượng Quân.
Giờ cộng thêm Thiên Kiêu Lệnh của Tiêu Khải Phong nữa...
Thật khủng khiếp!
“Chúng ta đều…đánh giá thấp thần y Lâm rồi”, một người đàn ông để râu thở dài nói giọng khàn khàn.
“Mặc dù thần y Lâm chỉ là một y võ nhưng y thuật của cậu ta quá siêu việt, hoàn toàn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về võ kỹ. Không dễ gì đối phó với cậu ta đâu”, một người phụ nữ khác nói.
“Để xem Công Tôn xử lý như nào”.
Tất cả đều nhìn Công Tôn Đại Hoàng. Công Tôn Đại Hoàng đanh mặt. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Chính lại khó nhằn như vậy.
Nếu sớm biết thực lực của anh như thế này thì ông ta đã không ra tay với Dương Hoa rồi. Đến cả thôn Dược Vương cũng không còn. Không thể chắc chắn được phía sau anh có còn thế lực nào nữa hay không.
“Công Tôn Đại Hoàng, giờ chúng ta phải làm sao?”, một nguyên lão thận trọng hỏi.
“Chuyện đã tới nước này thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải chiến đấu với cậu ta một trận thôi”, Công Tôn Đại Hoàng khẽ gằn giọng: “Thế nhưng dựa vào chúng ta dù có xông hết lên thì cũng sẽ bị tổn thất cực nghiêm trọng, chi bằng…”
“Chi bằng làm sao?”, đám đông nhìn chăm chăm.
“Chi bằng điều động nguồn sức mạnh của tất cả những người có mặt ở đây. Bao vây thần y Lâm thì dù cậu ta có mạnh cũng không thể một chọi một nghìn. Dù cậu ta có vô địch thì cũng có lúc sẽ tiêu hao sức lực, đợi đến khi đó chúng ta chẳng phải sẽ dễ dàng xử lý được cậu ta hay sao?”, Công Tôn Đại Hoàng nói giọng khàn khàn.
“Điều này…”, đám đông nhìn nhau.
“Ông Công Tôn, mọi người ở đây dù rất nể Cổ Phái nhưng đối diện với sự sống cái chết, tôi sợ họ không làm đâu”, một nguyên lão khác lên tiếng.
“Về điều này thì không cần phải lo lắng. Người mà thấy lợi ích thì sẽ bỏ qua sống chết thôi. Để tôi”.
Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên lên tiếng và bước về phía trước: “Thần y Lâm, tôi vốn không định đấu nhau với cậu, là do cậu cứ ép người quá đáng. Vậy thì đừng trách tôi”.
“Vậy thì sao còn lắm lời thế?”, Lâm Chính điềm đạm nói và bước về phía Công Tôn Đại Hoàng. Sát khí hừng hực xuất hiên.
Công Tôn Đại Hoàng chỉ mỉm cười hét lớn: “Thần y Lâm, tôi đang cho cậu cơ hội đấy. Mà xem ra cậu là không biết trân quý”.
“Cơ hội sao?”, Lâm Chính nheo mắt.
Công Tôn Đại Hoàng lại hét lớn, lần này giọng nói của ông ta vang khắp bốn phía: “Tất cả mọi người nghe đây, phàm là người có thể giúp tôi giết chết thần y Lâm thì tôi sẽ thưởng cho một viên Tẩy Tủy Linh Đan, còn ai mà trực tiếp giết được thì tôi sẽ tặng luôn phương thuốc để điều chế loại linh đan này".
Dứt lời, hiện trường như nổ tung: “Cái gì? Tẩy Tủy Linh Đan sao?”
“Ông Công Tôn, thứ ông nói chính là linh đan mà sau khi dùng xong sẽ trở võ giả thiên phú phải không?”
“Thật hay giả vậy?”
“Ông Công Tôn, ông không đùa đấy chứ?”
Những tiếng nói run rẩy vang lên. Bọn họ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Ai cũng hoang mang, dí chặt mắt vào người Công Tôn Đại Hoàng. Họ cảm thấy khó thở và tim đập nhanh gấp bội.
“Công Tôn Đại Hoàng tôi trước giờ chỉ nói một lời. Có bao giờ nói đùa chưa? Tẩy Tủy Linh Đan mà tôi nói tới chính là bảo bối của Cổ Phái”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Trong chốc lát vô số anh mắt trở nên điên dại, họ hừng hực lửa và sự tham vọng. Lâm chính cũng chau chặt mày.
“Tẩy tủy Linh Đan là gì vậy?”, Hứa Tình hoang mang hỏi Trương Nhã.
Trương Nhã lắc đầu, không biết.
“Tẩy Tủy Linh Đan là linh đan truyền thừa hàng ngàn năm nay của Cổ Phái, là bảo vật tuyệt thế. Mỗi năm Cổ Phái chỉ tạo ra được một viên. Loại đan dược này có thể giúp con người thay da đổi thịt, trị được bách bệnh, một người không biết võ chỉ cần dùng một viên thôi là có thể dễ dàng bước qua cánh cửa võ đạo, trở thành võ giả. Ngoài ra, mọi giác quan cũng đều trở nên vô cùng nhanh nhạy, nhanh nhạy một các vô lý. Hơn nữa thuốc còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Sau khi dùng thuốc nói là được đầu thai kiếp khác cũng không ngoa”, Thủ Mệnh khẽ nói cho hai cô gái nghe. Cả hai cô gái thất kinh.
“Trên đời này còn có loại đan dược thần kỳ như vậy sao?”
“Sao lại không? Cổ Phái nổi tiếng là vì loại đan dược này mà. Ai có được một viên thôi thì gia tộc đó coi như sinh ra được một thiên tài tuyệt thế tầm cỡ thiên kiêu. Nếu có được phương thuốc của loại linh đan này thì gia tộc đó có thể nói là một bước lên trời. Trở thành thế gia tuyệt đỉnh Hoa Quốc”.
Hai cô gái cảm giác đầu óc ong ong. Một bảo vật tuyệt thế như vậy mà Công Tôn Đại Hoàng cũng dám lấy ra sao? Xem ra lần này bọn họ muốn giết chết thần y Lâm thật rồi.
“Ông Công Tôn, ông nói lời phải giữ lấy lời nhé”, một đại diện của một gia tộc cũng khá có tiếng bước ra, lạnh lùng nói.
Công Tôn Đại Hoàng không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy.
“Đây là…”
“Phương thuốc của Tẩy Tủy Linh Đan”, Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm nói.
Tất cả đều tái mặt. Phương thuốc ở ngay đây thì có gì còn phải nghi ngờ nữa?
“Được!”, người đại diện cho gia tộc kia hét lớn, lao về phía Lâm Chính.
“Nếu đã vậy thì nhà họ Khương chúng tôi cũng sẽ vì ông mà giết cậu ta”