Chương 113: Tôi đến để hủy nhà họ Tô (2)
Tô Cối sững sờ, bàn tay đang chìa ra cứng đờ.
Khang Gia Hào không nhanh không chậm lấy ra một tập văn kiện đặt lên bàn.
"Đây là thư yêu cầu cậu Lâm ủy thác cho tôi gửi đến các ông, đồng thời đây là văn kiện mà ông Ninh – người phụ trách khu Thanh Sơn ủy thác cho chúng tôi khởi tố các ông với tội danh gom vốn lừa đảo. Các ông có quyền giữ im lặng, cũng có quyền mời luật sư, chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ, và đã nộp cho tòa án, mong các ông chuẩn bị tâm lý sẵn sàng…"
Luật sư Khang vừa giơ văn kiện lên vừa nói.
Vừa dứt lời.
Tất cả người nhà họ Tô như bị sét đánh ngang tai.
Nhất là bà cụ Tô, nụ cười trên mặt bà ta tắt lịm, thay vào đó là kinh hãi, ngạc nhiên và không thể tin được.
Ai nấy đều sửng sốt.
Một lúc sau bọn họ mới phản ứng lại, phòng khách nhà họ Tô đang yên tĩnh lập tức bùng nổ.
"Cái… cái gì? Các ông muốn kiện nhà họ Tô chúng tôi?".
"Lừa đảo? Lừa đảo cái gì? Nhà họ Tô tôi lừa ai chứ?".
"Trước đó người phụ trách của khu Thanh Sơn còn gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đã có mối quan hệ hợp tác. Luật sư Khang, có phải ông nhầm rồi không?".
Đám người Tô Bắc, Tô Cối, Tô Trân sắc mặt trắng bệch, lập tức chất vấn.
"Văn kiện ở ngay trên bàn, tính chân thực không phải nghi ngờ. Vốn dĩ không cần đưa những thứ này cho các ông xem, nhưng do cậu Lâm yêu cầu nên tôi cũng mang theo", luật sư Khang nói.
Người nhà họ Tô gần như ngạt thở.
"Hóa ra là thằng chó chết này giở trò!".
Tô Mỹ Tâm lớn tiếng chửi bới.
"Lâm Chính, cậu tưởng gửi thư yêu cầu cho nhà họ Tô chúng tôi, khởi tố chúng tôi thì có ích sao? Hừ, cây ngay không sợ chết đứng! Nhà họ Tô tôi trong sạch ngay thẳng, phải sợ cậu giở trò này sao?", Tô Bắc cười khẩy.
"Lâm Chính, cậu đến nhà họ Tô của tôi để gây rối sao?".
Bà cụ Tô lạnh lùng nói.
"Không", Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: "Tôi đến để hủy nhà họ Tô".
Anh vừa dứt lời, đám người nhà họ Tô không nhịn được cười phá lên.
"Ha ha ha, hủy nhà họ Tô tôi? Chỉ dựa vào cậu sao?".
"Lâm Chính, cậu nghĩ cậu ghê gớm lắm chắc?".
"Bắc, gọi điện thoại cho ông chủ Tiền, bảo ông ta dẫn mấy người đến đây xử lý thằng nhãi này, bây giờ mẹ nhìn thấy nó là lại thấy đau đầu".
Bà cụ Tô giậm cây gậy, mặt không cảm xúc nói.
"Mẹ cứ yên tâm, thằng nhãi này giao cho con".
Tô Bắc cười khẩy, lấy điện thoại ra gọi.
"Lâm Chính, biết ông chủ Tiền chứ? Tiền Chí Đồng, có chỗ dựa có bối cảnh, bây giờ đang hợp tác với nhà họ Tô chúng tôi. Đã nghe nói đến mảnh đất ở phía Bắc thành phố chưa? Lúc trước một ông chủ ngoại tỉnh muốn nẫng tay trên dự án này, kết quả bị ông chủ Tiền đánh cho què một chân. Nếu cậu thức thời thì bây giờ mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi bà nội, sau đó sủa ba tiếng, có khi chúng tôi mở lòng từ bi tha cho cậu. Nếu không thì đừng trách chúng tôi vô tình", Tô Trương Dương nheo mắt cười nói.
Tuy Tiền Chí Đồng không bằng ông hai Liễu, nhưng ở Giang Thành cũng coi như có máu mặt.
"Ồ, tôi cũng quen một người tên là Tiền Chí Đồng, không biết người chúng ta quen có phải là một không", Lâm Chính nói.
"Ý cậu là sao? Cậu nói là cậu cũng quen Tiền Chí Đồng? Nực cười, loại vô dụng như cậu, tôi còn đang nghi ngờ có phải cậu lấy trộm tiền của vợ để mời luật sư Khang hay không đây! Loại người như cậu ông chủ Tiền còn không thèm liếc lấy một cái! Không tự nhìn lại thân phận của mình xem! Nực cười!", Tô Trương Dương cười lớn.
Những người khác cũng cười ầm lên.
"Nếu cậu nói cậu cũng quen ông chủ Tiền thì chúng ta thử xem".
Tô Bắc nheo mắt, rồi bật luôn loa ngoài.
Tút tút…
"A lô", bên kia vang lên một giọng nói thô lỗ.
"Ông chủ Tiền, dẫn mấy người đến đây đi, chỗ tôi có một con chó không nghe lời, ông đến dạy dỗ giúp tôi…", Tô Bắc cười nhạt nói.
"Tôi đã đến cổng nhà họ Tô các ông rồi", đầu bên kia nói.
Tô Bắc ngạc nhiên: "Ông đến rồi sao?".
"Ông chủ Tiền, con chó này nói là quen ông, không biết ông từng nghe đến tên cậu ta chưa?", Tô Trương Dương ở bên cạnh nhếch môi, nói vào điện thoại.
"Con chó nào?", ông chủ Tiền hỏi.
"Một con chó tên là Lâm Chính", Tô Trương Dương cười đáp.
Đầu bên kia điện thoại trở nên im lặng, sau đó mới lên tiếng.
"Tôi không quen con chó tên Lâm Chính nào cả".
"Ha ha, Lâm Chính, cậu nghe thấy chưa? Ông chủ Tiền không quen cậu nhé", Tô Trương Dương vỗ đùi cười ha hả.
"Nhưng tôi quen một người tên Lâm Chính".
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói.
Nụ cười của Tô Trương Dương lập tức đông cứng lại.
Chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa tiến vào, đứng sau lưng Lâm Chính.
Trên tay người dẫn đầu còn cầm chiếc điện thoại chưa ngắt máy.
Đó chính là ông chủ Tiền!