Ai chứng kiến cảnh này cũng sững sờ ngây dại.
Nhất là đám người của Thiên Thần Điện, tất cả đều như chết lặng!
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Diệp Viêm bị thương nặng như thế này bao giờ, càng chưa từng thấy ai có thể ép hắn vào tình cảnh như này.
Vốn nghĩ rằng Diệp Viêm đã là thiên tài, thiên kiêu có một không hai, là chủ nhân của thời đại này được trời cao ban xuống.
Nhưng không ngờ lại có người dám chống lại Diệp Viêm, đã thế còn trẻ như vậy, thật kinh khủng!
Diệp Viêm hộc máu không ngừng nhưng không dám dừng lại, vừa lùi về phía sau vừa vung kim châm.
Mưa kim xối xả phủ lấy hai người.
Mọi người ở bên ngoài chỉ thấy trước mặt là một vùng sặc sỡ, không nhìn rõ được gì cả.
Chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hai bóng người đang giằng co.
Đột nhiên.
Ầm!
Một đóa hoa sen đủ màu sắc nở rộ.
Sau đó Lâm Chính và Diệp Viêm đều lùi về phía sau, bị cưỡng ép tách ra.
Diệp Viêm bị trọng thương, hộc máu không ngừng.
Lâm Chính cũng không tốt hơn là bao, da thịt trên người đều nứt ra, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.
Cơ thể của Lâm Chính nhanh chóng tỏa ra ánh sáng màu vàng, một chốc sau, cả người đã hồi phục lại.
Diệp Viêm biết rằng nếu không tìm ra được trận pháp mà Lâm Chính đang giấu thì không thể nào loại bỏ được sức mạnh trận pháp của anh, nếu muốn giết anh chẳng khác nào đang ảo tưởng!
Chuyện đến nước này chỉ đành rút lui trước.
Diệp Viêm nghiến rang, đột nhiên xoay người rút lui về phía sau núi Thiên Thần.
“Diệp Viêm, mày cũng chạy trốn sao?”
Lâm Chính cầm thanh đao nhảy lên, con ngươi đầy sát khí.
“Lâm Chính! Tao thừa nhận là tao đã đánh giá thấp mày! Nhưng đó không có nghĩa là đã kết thúc, mặc dù tao không thể đánh bại mày, nhưng mày muốn giết tao cũng không dễ dàng như thế đâu!”
Diệp Viêm thấp giọng quát lên, sau đó vỗ về phía trước một cái.
Ầm!
Một ngọn núi lớn rực rỡ sắc màu rơi từ trên trời xuống!
Ngọn núi lớn ầm ầm giáng xuống, đập mạnh về phía Lâm Chính nhằm tách anh với Diệp Viêm ra, sau đó ngọn núi lớn tan rã và tạo thành một kết giới khổng lồ bao lấy núi Thiên Thần.
Lâm Chính ngay lập tức lao tới, đấm mạnh vào kết giới.
Mặc dù bị nắm đấm đập vào nhưng kết giới chỉ bị lay động một chút, hoàn toàn không hề hấn gì.
Vẻ mặt của Lâm Chính đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Đúng như những gì Diệp Viêm đã nói, nếu hắn sử dụng toàn lực để phòng thủ thì Lâm Chính khó mà giết hắn được.
Kết giới này được Diệp Viêm sử dụng sức mạnh phi thăng thuần túy nhất để tạo thành, mặc dù sức mạnh của Lâm Chính đã tăng lên rất nhiều, có trận pháp hỗ trợ nhưng thực lực của bản thân anh vẫn không đủ để giết chết Diệp Viêm.
Kế hoạch ban đầu của Lâm Chính là sẽ dựa vào thể chất bất tử của mình để vắt kiệt sức mạnh của Diệp Viêm, nhưng khi đánh nhau với Thất Tu La, Lâm Chính phát hiện dựa vào linh lực của Thiên Sinh Đao có thể phá hoại thể chất cứng rắn từ bên trong.
Nhưng linh lực này lại không thể phá vỡ được kết giới được tạo nên bởi sức mạnh phi thăng ở trước mắt anh.
Lâm Chính phát ra dị hỏa, điên cuồng thiêu đốt nhưng màn chắn kết giới chỉ mỏng hơn một chút.
Đúng vào lúc này.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Con ngươi của Lâm Chính căng thẳng, ngay lập tức nhìn về phía đỉnh núi Thiên Thần.
“Thánh Quân đại nhân! Đã phát hiện ra chỗ Lâm Chính bày bố trận pháp rồi!”
“Thì ra là hồ Thiên Thần!”
“Thánh Quân đại nhân, hồ Thiên Thần có rất nhiều thuyền lớn!”
“Hóa ra bọn chúng đến từ phía sau chúng ta!”
Giọng nói của Tứ Đại Thiên Vương vang khắp núi rừng.
Vẻ mặt của Lâm Chính đầy căng thẳng.
Diệp Viêm thật sự bất ngờ.
“Lâm Chính! Không ngờ mày lại tấn công từ hồ Thiên Thần, còn có thể bày bố được trận pháp trên mặt hồ! Mày... Quả nhiên là thiên tài!”
“Đáng tiếc! Cuối cùng mày lại thiếu một chiêu, chờ sau khi tao phá hủy trận pháp của mày, ổn định được sức mạnh trong cơ thể, tao sẽ đến giết mày!”
Diệp Viêm định thần lại, lạnh lùng nói, sau đó được Tứ Đại Thiên Vương hộ tống, tiến thẳng tới hồ Thiên Thần.
“Mau chóng phá hủy kết giới, đi theo tôi tiếp viện cho hồ Thiên Thần!”
Lâm Chính hét lớn.
Tất cả mọi người đều điên cuồng tấn công vào kết giới.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Vụ nổ kinh hoàng khiến cho kết giới nhấp nhô không ngừng, da đầu của những người chứng kiến đều tê dại, tràn đầy sợ hãi.
Sau khi được mọi người chữa trị, Hạo Thiên đã khôi phục lại được tay chân.
“Lâm minh chủ, tôi tới giúp cậu!”
Hạo Thiên hét lên, lòng bàn tay chứa sức mạnh hỗn độn đánh mạnh về phía kết giới....