Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 485: Con rể tôi hơn cậu gấp trăm lần

Đẳng cấp của nhà hàng Khải Mông thì không cần nói nhiều, là nhà hàng cao cấp có tiếng của Giang Thành, từ lúc vào cửa, tất cả trang hoàng, dịch vụ ở đây đều là hàng đầu.

"Kính chào quý khách, xin hỏi anh đã đặt bàn trước chưa ạ?", nhân viên phục vụ ở cửa hỏi.

"À, tôi đến tham gia buổi họp lớp ở đây, không biết tầng mấy là làm họp lớp?", Lâm Chính mỉm cười hỏi.

"Là buổi họp lớp do bà Ly làm đúng không ạ? Mời anh đi bên này, bọn họ ở phòng bao bạch kim", nhân viên phục vụ mỉm cười nói, rồi dẫn Lâm Chính vào phòng bao bạch kim ở trong cùng.

Vừa đẩy cửa ra đã có thể nghe thấy tiếng violon du dương vang lên.

Bên trong trang hoàng phong cách kiểu Âu, ai nấy ung dung quý phái ngồi trước từng chiếc bàn tinh xảo. Ở sàn nhảy chính giữa, một đôi nam nữ còn khá trẻ đang tưng bừng nhảy múa, lắc lư theo tiết tấu của tiếng đàn violon. Tuy không phải là bài nhảy phức tạp gì, nhưng vui mắt vui tai, thu hút ánh mắt của không ít người.

Còn lúc này, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang đứng ở cửa, có chút lúng túng.

Bởi vì bọn họ phát hiện, hình như trong phòng bao này không có chỗ ngồi của mình. Mấy chỗ cuối cùng đã bị người phụ nữ trung niên tên Phi Phi và con trai bà ta chiếm mất.

Khúc nhạc kết thúc.

Bốp bốp bốp bốp bốp…

Trong phòng bao vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

"Chê cười rồi!".

Đôi nam nữ trẻ tuổi ở sàn nhảy mỉm cười đáp lễ, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.

Trương Tinh Vũ là người nóng tính, thấy người ta đã nhảy xong, mà không ai chào hỏi mình, lập tức đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy người khởi xướng buổi họp lớp lần này là Ly Tiểu Mỹ, liền nhanh chân bước tới.

Lúc này, Ly Tiểu Mỹ đang nói chuyện với mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, cử chỉ tao nhã. Mấy người họ nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khẽ.

Trương Tinh Vũ bước tới, kiềm chế sự tức giận, nặn ra nụ cười: "Tiểu Mỹ, đã lâu không gặp!".

Ly Tiểu Mỹ hơi sửng sốt, dường như lúc này mới chú ý đến Trương Tinh Vũ ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Hóa ra là Tinh Vũ à? Tinh Vũ, đã lâu không gặp, dạo này bà vẫn ổn chứ?".

"Cũng không tệ, Tiểu Mỹ, lần này cũng phải cảm ơn bà rất nhiều. Nếu không nhờ bà thì sao chúng ta có thể gặp gỡ nhau chứ?", Trương Tinh Vũ cố gắng kéo khóe môi lên.

"Tinh Vũ, bà khách sáo quá, ngồi đi, lát nữa là bắt đầu ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện", Ly Tiểu Mỹ nói.

"Tiểu Mỹ, tôi muốn ngồi lắm, nhưng… hình như hết chỗ rồi", vẻ mặt Trương Tinh Vũ đầy bất đắc dĩ, nói.

"Ồ?", Ly Tiểu Mỹ nhìn quanh một lượt, sau đó tỏ vẻ áy náy nói: "Bà xem tôi kìa, chuyện này mà làm cũng không xong, chắc là tôi đã tính nhầm số người dự tiệc. Bà chờ một chút, tôi bảo nhân viên phục vụ xếp chỗ ngay đây".

"Được Tiểu Mỹ, làm phiền bà rồi", sắc mặt Trương Tinh Vũ dịu đi khá nhiều.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã mang thêm bàn ghế tới.

Nhưng điều khiến người ta không vui là bộ bàn ghế này lại là bộ bàn ghế gỗ ở đại sảnh, rất không ăn nhập với bàn ghế trong phòng bao.

Không những vậy, bọn họ còn đặt bàn ghế ở góc gần cửa ra vào, cửa mà mở ra, thì cả nhà Trương Tinh Vũ sẽ bị cửa che mất, không ai nhìn thấy.

"Sao cậu lại đặt ở đây?", Trương Tinh Vũ nổi giận: "Đây là nơi để ăn sao? Đặt chỗ khác cho tôi!".

"Xin lỗi bà, thực sự là không còn chỗ nào nữa", nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói.

"Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đằng kia chẳng phải có chỗ trống sao?", Trương Tinh Vũ chỉ về phía đó nói.

"Xin lỗi bà, đó là chỗ của các nhạc công", nhân viên phục vụ giải thích.

"Cậu…", Trương Tinh Vũ nổi giận, đang định đập bàn thì bị Tô Quảng ở bên cạnh ngăn lại.

"Thôi bỏ đi bà xã, đây là buổi họp lớp của bà, bao nhiêu người đang nhìn kìa, bà nhẫn nhịn đi!".

Câu này của Tô Quảng đã khuyên được Trương Tinh Vũ.

Bà ta nhìn đám người xung quanh, cắn răng, cũng chỉ đành kiềm chế lại.

Ba người ngồi xuống.

Nhưng Lâm Chính lại cảm nhận một cách rõ ràng những ánh mắt khinh bỉ và chế giễu đến từ các bàn khác.

Đây rõ ràng là kết quả mà Ly Tiểu Mỹ cố ý sắp xếp.

Nhưng hiển nhiên Trương Tinh Vũ vẫn không biết gì.

Nhảy múa xong, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, đám bạn học cũ bắt đầu chúc rượu nhau.

Trương Tinh Vũ trong lòng bực bội, cũng chẳng thèm đi chúc rượu với bọn họ, mà ngồi lì ở bàn uống một mình.

"Ấy, đây chẳng phải là Tinh Vũ sao? Sao bà lại ngồi ở đây?".

Đúng lúc này, một giọng nói quái gở vang lên bên cạnh.

Trương Tinh Vũ lập tức nổi trận lôi đình, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Phi Phi kia lại dẫn theo con trai bà ta đến bàn này.

Bà ta nâng ly rượu lên, tùy ý uống một ngụm, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, nhìn bà có vẻ sống cũng không tồi. Cố lên nhé, tôi uống trước đây!".

Dứt lời, bà ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rồi dẫn theo con trai rời đi.

Đây coi như là chúc rượu.

"Khốn kiếp!".

Trương Tinh Vũ vốn đã tức giận sẵn, thấy Phi Phi như vậy thì không nhịn được nữa, lập tức đập bàn một cái.

"Chu Phi Phi, bà đứng lại cho tôi!".

"Ấy? Tinh Vũ, có chuyện gì sao?", người phụ nữ trung niên tên là Chu Phi Phi hỏi với thái độ kỳ quái.

"Trước đó con bà đánh chồng tôi thì chớ, còn chửi cả tôi. Bây giờ con bà đến đây rồi, bà không bắt cậu ta mời rượu tôi sao? Còn ra thể thống gì không hả? Tốt xấu gì tôi cũng là bậc trưởng bối!", Trương Tinh Vũ hừ lạnh nói.

“Hừ, bà cũng nói bà là trưởng bối của nó, trưởng bối còn chấp nhặt với đám con cháu làm gì? Huống hồ, chẳng phải trước đó nó đã xin lỗi bà rồi sao? Bà vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó à? Tinh Vũ, bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn nhỏ nhen hẹp hòi như vậy hả? Chậc chậc chậc…”, Chu Phi Phi lắc đầu liên tục, ánh mắt nhìn Trương Tinh Vũ đầy khinh bỉ.

“Bà… bà nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ vô cùng giận dữ.

“Cô Trương đúng không? Cháu tên Lệnh Chí Hào, là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Cương, bố cháu là Chủ tịch của tập đoàn Hoa Cương. Con người cháu, nói hơi khó nghe chút thì khá có thế lực. Nếu cô cảm thấy mình ghê gớm hơn cháu, mạnh hơn cháu, nào nào nào, cháu xin lỗi cô. Nhưng nếu các cô chỉ là một lũ nghèo kiết xác? Vậy thì rất xin lỗi, muốn cháu xin lỗi các cô hả? Chỉ e các cô không xứng!”, cậu thanh niên kia cười nhẹ nói.

“Thằng ranh con này… cậu…”, Trương Tinh Vũ suýt nữa thì mất khống chế.

Tô Quảng vội kéo bà ta lại, sau đó trầm giọng nói với Lệnh Chí Hào: “Chàng trai, chuyện này vốn là các cậu không đúng, chúng tôi chỉ cần một lời xin lỗi chân thành của các cậu. Nếu các cậu không chịu thì thôi, nhưng các cậu đừng sỉ nhục người khác!”.

“Bây giờ tôi đang sỉ nhục ông đấy, các ông muốn làm gì nào? Lũ nhà quê!”, Lệnh Chí Hào cười nhạt nói.

“Cậu… cậu… cậu… cậu đừng đắc ý! Cậu tưởng cậu là Tổng giám đốc của công ty rách nát gì đó là ghê gớm lắm sao?”, Trương Tinh Vũ tức phát điên, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, bà ta kéo Lâm Chính ở bên cạnh tới, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết! Con rể tôi còn có thành tựu hơn Tổng giám đốc vớ vẩn như cậu gấp trăm lần!”.

“Con rể?”.

Lệnh Chí Hào và Chu Phi Phi đều ngạc nhiên.

Rất nhiều người xung quanh cũng không khỏi đổ dồn mắt về phía chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh Trương Tinh Vũ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK