Ma nhân đều im lặng không nói gì.
Ngay cả An Huyền phía sau cũng trợn to mắt, môi run rẩy chỉ vào Lạc Đàm Hoa như muốn nói gì đó.
Nhưng vết thương của hắn quá nặng, không thể mở miệng nói được, muốn đứng dậy nhưng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi thứ đang xảy ra.
“Các người còn đang do dự gì nữa? Các người nhập ma không phải muốn tìm đạo trường sinh sao? Đạo chủ đó hoàn toàn không có khả năng dẫn dắt chúng ta đi tìm đạo trường sinh, chỉ có thần y Lâm có thể tự mình cắt đứt sinh tử mới có được đạo trường sinh thật. Các người còn ngây ra đó làm gì? Đầu hàng với thần y Lâm với tôi, cùng đi tìm đạo trường sinh”.
Lạc Đàm Hoa lại nói, lời lẽ hùng hồn, giọng nói cực lớn.
Không ít người đều dao động.
Nhưng đa số ma nhân lại vẫn kiên trì với cố chấp trong lòng, gầm gừ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính thầm thở dài, vung tay lên.
Đông Phương đảo chủ cũng không do dự, lập tức chém chết đám người này.
Thật ra Lâm Chính rất muốn thu phục đám ma nhân này.
Dĩ nhiên không phải vì muốn làm thực lực của Dương Hoa mạnh hơn, mà là anh muốn cho các ma nhân này đến chiến trường Bắc Cảnh, duy trì chiến trường ổn định, loại bỏ sự đe dọa của Long Quốc hiện tại.
Nhưng đây không phải là cách dễ thực hiện.
Chấp niệm của con người sẽ không bao giờ bị lay động bởi lời nói của người khác.
Chẳng mấy chốc đám ma nhân không chịu đầu hàng đó bị chém gần hết.
Các ma nhân còn lại nghe theo Lạc Đàm Hoa lựa chọn đầu hàng.
Tình hình đã ổn định.
Lâm Chính nhìn sang phía An Huyền còn đang ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn.
Ánh mắt An Huyền lộ ra vẻ sợ hãi và tức giận, cố sức muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo.
Ngón tay Lâm Chính động đậy, búng một cây châm bạc vào cơ thể hắn.
Cuối cùng An Huyền đã hồi phục khá nhiều, cũng có thể nói được rồi.
“Đê tiện! Vì muốn cầu sống mà lại phản bội Thiên Ma Đạo, tôi phải lột da rút gân cô, khiến cô chết không có chỗ chôn thân”, An Huyền trợn mắt gào lên với Lạc Đàm Hoa.
Mặt Lạc Đàm Hoa trắng bệch, chen vào trong đám người không dám lên tiếng.
“An Huyền, trước giờ tôi đều đối xử bình đẳng với mọi người, nếu anh chịu đầu hàng, tôi cũng có thể tha cho anh một mạng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Muốn tôi đầu hàng? Đừng mơ”.
An Huyền gào lên, trong mắt là vẻ kiên định.
Lâm Chính lắc đầu, chậm rãi giơ tay lên.
“Nếu đã thế thì được thôi, tôi chỉ có thể giết anh, để giữ thể diện cho anh, tôi sẽ đích thân tiễn anh lên đường”.
Nói rồi một luồng khí tức hung bạo lơ lửng giữa bàn tay Lâm Chính.
Chỉ cần anh vung tay lên, cả người An Huyền sẽ bị nổ tung như quả dưa hấu bị nát bét.
Nhưng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, An Huyền bỗng lộ ra vẻ sợ hãi, lớn giọng nói: “Không! Đừng, mau dừng tay”.
“Hả?”
Lâm Chính dừng cánh tay lại, lạnh nhạt nhìn hắn.
“Đừng giết tôi, tôi… tôi đầu hàng, tôi đầu hàng được chưa, chỉ cần anh đừng giết tôi, tôi… tôi đồng ý đầu hàng”.
An Huyền run rẩy nói, đôi môi cũng đang run lẩy bẩy.
“Anh thật lòng sao?”
Lâm Chính nhíu mày, mặt lộ ra vẻ không dám tin.
“Nếu Lâm đại nhân muốn ép bọn tôi đầu hàng, sao còn có thể nghi ngờ lòng thành của bọn tôi? Đã như vậy, tôi muốn dẫn anh đích thân đi tìm đạo chủ, bây giờ đạo chủ đang tu luyện ở thời khắc mấu chốt, nếu anh có thể tấn công ông ấy vào lúc này, nhất định sẽ khiến ông ấy bị thương nặng đấy”.
An Huyền khàn giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, Lâm Chính nhíu mày, lập tức nhìn sang Lạc Đàm Hoa.
Lạc Đàm Hoa lập tức gật đầu, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, những gì An Huyền nói đều là thật, hiện giờ đạo chủ đúng thật đang ở thời điểm quan trọng để đột phá, nếu tấn công ông ấy vào lúc này, chắc chắn ông ấy sẽ đột phá không thành công, thậm chí có thể bị tổn thương công lực, đây là cơ hội tốt nhất để giết ông ấy”.
Nghe thế An Huyền nhìn chằm chằm Lạc Đàm Hoa.
Lâm Chính không dám do dự, thấp giọng nói: “Mau chóng dẫn tôi đi tìm đạo chủ”.
“Được”.
An Huyền trầm giọng nói, xoay người chạy về phía trước.
“Đám ma nhân đầu hàng đó ở đây đợi lệnh, những người khác đi theo tôi”.
Lâm Chính nói.
Mọi người lập tức đi theo sau An Huyền.
Tốc độ của An Huyền rất nhanh, như thế thuốc trị thương vừa uống trước đó có tác dụng, thậm chí khí mạch trên người hắn đều hồi phục khá nhiều.
Lúc này cả Thiên Ma Đạo đều rơi vào lửa chiến.
Xung quanh đều xuất hiện người tấn công Thiên Ma Đạo.
Không chỉ có các cao thủ đến từ Dương Hoa, mà còn có các đội đến từ Long Quốc, thậm chí có rất nhiều thế tộc hùng mạnh từng bị Thiên Ma Đạo đầu độc cũng tham gia vào trận chiến, điên cuồng tấn công Thiên Ma Đạo.
Thiên Ma Đạo bị địch vây quanh tấn công, các ma nhân lần lượt thất bại, di chuyển đến núi Bạch Cốt.
Đến khi mấy người Lâm Chính đến núi Bạch Cốt với An Huyền, đội quân ma nhân nơi này đã chẳng còn lại bao nhiêu, đều bị rút đi xung quanh, chi viện chiến sự.
“Đi theo tôi”.
An Huyền nói, sau đó chạy đến Bạch Cốt Ma Điện ở trên núi.
Lâm Chính nhảy thẳng lên đỉnh núi, nhìn chằm chằm Bạch Cốt Ma Điện, sau đó sử dụng khí kình xông vào trong.
“Thần y Lâm, cậu đúng là không sợ chết”.
Ngay lúc này một giọng nói trầm dày mạnh mẽ như sấm sét, vang vọng khắp cả núi Bạch Cốt.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn đại điện nói: “Đạo chủ, ông làm ra nhiều tội ác không thể tha thứ. Hôm nay, tôi sẽ lấy mạng ông để tiêu trừ hậu họa cho đời sau”.
“Vậy à? Cậu đúng là có nghĩa khí đấy, chỉ tiếc là không có đầu óc, không biết chữ chết viết thế nào sao?”
Đạo chủ lạnh nhạt bật cười.
Nghe thế Lâm Chính sửng sốt, bỗng nhận ra gì đó vội lùi về sau.
Nhưng đã muộn một bước.
“Thần y Lâm, anh bị lừa rồi”.
An Huyền ở bên dưới bật cười, không biết đã khởi động cái gì, chỉ thấy một kết giới cực lớn như hai móng vuốt ma xuất hiện quanh núi Bạch Cốt, thoáng chốc đã bao trùm lấy cả ngọn núi.
Lâm Chính cũng bị kết giới bao quanh, muốn xông ra ngoài cũng không được.
“Đây là nơi tôi tu luyện đột phá, sao có thể không thiết lập kết giới phòng vệ chứ? Cậu tự ý xông vào chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi sẽ lấy cậu làm bàn đạp cho lần đột phá cuối cùng này của tôi”.
Đạo chủ bật cười, trong Bạch Cốt Ma Điện đó bỗng chốc xuất hiện rất nhiều khí màu đen hệt như xúc tu quấn lấy Lâm Chính.
“Thiên Hỏa”.
Lâm Chính lập tức sử dụng dị hỏa, muốn thiêu đốt ma khí đáng sợ này.
Thế nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.
Ma khí càng nhiều hơn, thiêu đốt xong lại liên tục xuất hiện thêm.
“Tướng Lâm”.
Mấy người Đông Phương đảo chủ hoảng sợ, lập tức tấn công kết giới.
Thế nhưng không làm gì được.
Kết giới đạo chủ bày bố mạnh đến thế?
Lúc này Lâm Chính đã trở thành cá trong lưới.