Trương Quân là người thông minh, thế nhưng ông ta vẫn tìm Lâm Chính để xác nhận lại xem có thể cứu sống được những thi thể kia hay không. Sau khi Lâm Chính phủ nhận thì ông ta lập tức hiểu ra kế hoạch của anh.
Vậy nên dù chưa tới Giang Thành thì Trương Quân đã xin tăng cường cứu viện từ cấp trên. Đồng thời đội quân của ông ta đóng quân ở gần Giang Thành để đề phòng Thánh Sơn tấn công.
Thấy Long Tổ đóng quân, Thiên Ma Đạo và Tử Vực cũng tỏ ra cảnh giác. Bọn họ đại diện cho cả Long Quốc với sức mạnh vô cùng hùng hậu nên đương nhiên là không dễ gây sự.
“Sao thần y Lâm lại mời cả Long Tổ tới rồi?”
“Không phải là cứ có mối quan hệ là mời được họ đâu. Xem ra xảy ra chuyện rồi, mau báo về Tử Vực đi”.
“Vâng”,
Đám đông lập tức hành động. Mọi sự chú ý được đổ dồn về phía Giang Thành.
Lâm Chính vừa về tới nơi đã vào phòng đan dược ngay lập tức.
“Thần y Lâm”.
“Tốt quá rồi, thần y Lâm đã bình an trở về rồi”, Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly dừng tay, lập tức bước lên đón.
Thế nhưng Lâm Chính cứ thế đi ngang qua họ tới trước bàn và lấy ra một túi bột từ trong tủ. Sau đó anh xắn ống tay áo đặt cánh tay bị gãy lên bàn và đắp bột lên.
Cánh tay máu me be bét. Có vẻ như Lâm Chính không phải đang chữa trị cho mình. Hai người kia tái mặt khi thấy vậy.
“Thần y Lâm, đây là...”, Bạch Nan Ly lầm bầm.
“Tay của tôi bị thương do thiên kiêu. Tôi cố tình không chữa khỏi nó, chỉ tẩy sạch năng lượng và phong tỏa nó thôi”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Như vậy thì tôi mới có thể hiểu được về sức mạnh của thiên kiêu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm vào vết thương.
Dù anh đang cảm thấy rất đau, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại thì anh vẫn cố gắng chịu đựng. Đúng lúc này có âm thanh quỷ dị vang lên. Lớp bột trên tay anh phát ra ánh sáng.
“Á", Lâm Chính không nhịn được nữa, anh hét ầm lên.
“Thần y Lâm”, Thẩm Niên Hoa vội vàng bước tới nhưng bị Bạch Nan Ly ngăn lại.
“Đừng làm loạn”, Bạch Nan Ly lên tiếng.
Thẩm Niên Hoa nhìn mà cảm thấy như thiêu như đốt. Một hồi lâu sau ánh sáng dần biến mất. Cánh tay của Lâm Chính biến thành màu đen xì. Anh lập tức lấy một gói thuốc khác rắc lên cánh tay.
Lúc này tình trạng của cánh tay đã đỡ hơn chút, nó bắt đầu hồi phục. Lâm Chính thở hắt ra như bị rút hết sức lực, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Thần y Lâm anh vẫn ổn chứ?”, Thẩm Niên Hoa lao tới dìu anh.
"Yên tâm, tôi không sao...cánh tay này lát nữa bôi thêm thuốc và châm cứu là khỏi...”, Lâm Chính cười yếu ớt nhưng ánh mắt thì đanh lại.
Bạch Nan Ly nhận ra điều gì đó bèn hỏi: “Thần y Lâm, anh phân tích thực lực của thiên kiêu thế nào rồi?”
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Chính dần tắt. Anh đứng lên, bước tới bên cửa sổ, trầm giọng: “Có thuốc không?”
Một câu thôi nhưng lập tức khiến hai người họ hiểu ra.
“Xin lỗi thần y Lâm, tôi không hút thuốc”, Bạch Nan Ly bặm môi.
“Vậy sao...”, Lâm Chính bước tới bên lò luyện đan, nhìn đỉnh lò và nói: “Giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào đội Long Tổ thôi”.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Bọn họ lần đầu thấy vẻ bất lực như vậy của Lâm Chính.
Trong ấn tượng của họ, Lâm Chính là người vô cùng tự tin. Bất kể là tình huống nào thì anh cũng đều vô cùng bình tĩnh. Vậy mà lần này đến anh cũng không thể nắm chắc.
“Thần y Lâm, nếu như vẫn còn Đại Vô Phi Thăng Đan thì có thể đối phó được với thiên kiêu đó hay không?”, Thẩm Niên Hoa lên tiếng.
“Có khả năng chống lại được nhưng nguyên liệu làm ra đan dược đó cực hiếm. Trước mắt nguyên liệu đã bòn rút hết tiền của tôi rồi. Giờ muốn luyện thêm một viên còn khó hơn lên trời nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
Hai người không nói gì. Lâm Chính cũng rơi vào im lặng.
Đúng lúc này...Có người gõ cửa.
“Ai?”, Lâm Chính vô thức hỏi.
“Thần y Lâm là tôi – Từ Chính. Thí nghiệm có sự đột phá rồi”, Từ Chính ở bên ngoài kích động hô vang.
Lâm Chính vội vàng lao ra.
“Thí nghiệm nào?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Thiên Phương Thần Thạch”, Từ Chính mỉm cười.