Mọi người lo lắng chờ đợi ở ngoài.
Cứ thế một giờ đồng hồ đã trôi qua, cũng không nhìn thấy người phụ nữ cụt tay đi ra ngoài.
“Sư phụ, tại sao không đi vào?”
Thương Lang Phúc hơi nóng nảy, không nhịn được hỏi.
“Đây chính là chỗ cậu chưa chín chắn, nơi này là địa bàn của người khác, chúng ta không biết gì về nó cả, nếu tùy tiện xông vào đó rồi rơi vào bẫy của người ta thì phải làm sao đây?”
Đào Thành mỉm cười: “Vậy nên, ở bên ngoài hẻm núi rộng lớn này sẽ thích hợp hơn, nếu có tình huống nào phát sinh thì chúng ta vẫn còn đường chạy mà, đúng không?”
“Thì ra là thế!”
Hai mắt Thương Lang Phúc sáng lên, gật đầu liên tục: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo”.
Nhưng Lâm Chính lại không rảnh để quan tâm đến Thương Lang Phúc.
Anh nhìn chằm chằm vào cửa, chờ đợi bóng người bên trong.
Hiện tại, điều mà anh quan tâm nhất chính là an nguy của đám người Lang Gia.
Chỉ cần đám người Lang Gia, Huyền Thông được bình an vô sự, anh cũng không quan tâm đến cái gì khác nữa.
Mấy tên bảo vệ long mạch cũng nhìn chằm chằm vào cửa, như thể đang đợi chờ điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, có những tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến từ cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía bên này.
“Có người tới, có người tới!”
Những người bảo vệ long mạch là người phát hiện có bóng người đi ra đầu tiên, ai ai cũng hét lên đầy phấn khích.
Người ở chỗ này cũng vội vàng chạy đến nhìn vào cửa.
Chỉ nhìn thấy người phụ nữ cụt tay chạy ra.
Lâm Chính lập tức nhìn về phía cô ta.
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ cụt tay không được tự nhiên, nhưng vết thương trên cánh tay bị cụt đã được xử lý, một cánh tay mới đang dần dần phát triển, cánh tay còn lại của cô ta đang cầm một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, trông như đã chuẩn bị xong cho một trận chiến.
Nhìn thấy vậy, cuối cùng Lâm Chính cũng cảm thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên: “Mọi người lùi về phía sau!”
“Hả?”
Đám người Mị Mộng và Đào Thành hơi bối rối.
Nhưng lại nhìn thấy có bảy tám bóng người ở sau lưng người phụ nữ cụt tay.
Khi những người này đi ra ngoài, Cầm Kiếm Nữ thét lên chói tai.
“Khốn khiếp!”
Thậm chí Ngự Bích Hồng còn gào lên.
Đôi mắt những người còn lại đỏ bừng, hốc mắt sắp vỡ tung.
Chỉ nhìn thấy trên hông của mấy người đi ra đầu tiên có treo vài cái đầu.
Mà những cái đầu đó là của đám người Huyền Tông.
Đôi mắt Lâm Chính đỏ bừng, sát ý vô tận cuồn ngập trời bộc phát từ trên cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh bị thu hút bởi một bóng người trần trụi đi ra cuối cùng.
Người đó chính là Lang Gia.
Vào lúc này, tay chân anh ta đều bị còng lại, trên cổ còn đeo một chiếc vòng sắt nặng trịch.
Một người đàn ông tóc trắng mặc áo choàng trắng kéo theo một sợi dây xích thật dài, lôi anh ta đi tới.
Lúc này, Lang Gia tựa như đã không còn chút sức lực nào, ánh mắt trống rỗng, chán chường uể oải, mới đi vài bước cũng lảo đảo suýt té.
“Ra đây nhanh lên cho tao, đồ chó hôi hám, có tin ông đây lột da mày ra không hả?”
Thanh niên đó lớn tiếng chửi rủa, sau đó lắc nhẹ sợi xích sắt.
Một lượng lớn kình khí trên sợi xích sắt tác động lên người Lang Gia.
“Á!”
Lang Gia hét lên đầy đau đớn, cả người run rẩy.
Lâm Chính thấy vậy, lập tức rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém thẳng vào người bảo vệ long mạch ở bên cạnh.
Xoẹt!
Người nọ bị xẻ đôi ngay tại chỗ.
Máu tươi và ruột gan vương vãi đầy mặt đất.
“Cái gì?”
Những người bảo vệ long mạch đi ra từ trong cửa cốc đều bị sốc.
“Khốn khiếp, mày làm gì vậy hả?”
Người đàn ông dẫn đầu tức giận gào lên.
“Còn dám hành hạ anh của tao thêm lần nào nữa, tao sẽ băm vằm tất cả bọn chúng!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai con mắt dữ tợn đáng sợ như biển máu.
“Ồ? Người này là anh của mày sao?”
Người nọ không hề sợ, trái lại còn cười khinh miệt: “Không phải chứ? Anh của mày là thuốc chó hả? Đúng là nực cười!”
“Há há há...”
Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi.