Người của Thiên Tính Gia bắt đầu thu dọn hiện trường, thu dọn cục diện đổ nát.
Lâm Chính khoanh chân ngồi một bên dưỡng thương.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa nhìn nhau, đi tới phía anh.
“Thần y Lâm!”.
Hai người đồng loạt hành lễ.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính mở mắt ra.
“À, cũng không có gì, chỉ là… chỉ là muốn hỏi thần y Lâm, vì sao không dạy cho Tam Trại một bài học, ngược lại khoan dung với bọn họ?”, Bạch Nan Ly do dự một lúc mới hỏi.
“Phải đấy thần y Lâm, lúc trước người của Tam Trại đối xử với chúng ta như thế nào, sao có thể tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy? Bây giờ, chúng ta nắm được điểm yếu của bọn họ đáng ra phải trừng phạt thật nghiêm mới đúng! Cứ vậy tha cho bọn họ thì hời cho họ quá!”, Thẩm Niên Hoa cũng lên tiếng, trong lời nói vẫn có chút không cam tâm.
Lâm Chính cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Bán ân tình cho bọn họ, chưa chắc đã là chuyện xấu”.
“Bán ân tình?”.
“Đúng, những gì Tam Trại làm với chúng ta trước kia thật ra không tính là chuyện lớn, không cần phải so đo, chúng ta cũng không có tổn thất gì. Bây giờ chúng ta tha cho người của Tam Trại, bọn họ sẽ mang ơn tôi, sẽ có lợi ích rất lớn cho tôi”.
“Lợi ích gì?”.
Hai người vội hỏi.
Lâm Chính cười nhạt, bình tĩnh nói: “Bây giờ tộc trưởng của Thiên Tính Gia đã chết, Thiên Tính Gia tan rã, ai sẽ lãnh đạo Thiên Tính Gia còn chưa biết! Nhưng Thiên Tính Gia không quan trọng với tôi, tôi chỉ xem trọng vườn thuốc của Thiên Tính Gia”.
“Vườn thuốc?”, Thẩm Niên Hoa hít sâu một hơi, lập tức hiểu ra gì đó.
“Vườn thuốc của Thiên Tính Gia trước nay luôn do người của Tam Trại quản lý, bọn họ có nhiều kinh nghiệm ở vườn thuốc nhất. Bây giờ tộc trưởng các cậu đã chết, ngoại trừ Tam Trại, không ai có thể vận hành vườn thuốc, để bọn họ thay tôi trông nom vườn thuốc không tốt hơn sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Hóa ra là vậy! Hóa ra thần y Lâm là vì vườn thuốc”, Bạch Nan Ly gật gù.
“Bây giờ Thiên Tính Gia không có chủ, nhất định phải chọn ra tộc trưởng mới. Bọn họ chắc chắn sẽ hỏi tôi về việc bầu chọn tộc trưởng, tôi sẽ để trại chủ Nhị Trại làm tộc trưởng, cho trại chủ Tam Trại đảm nhiệm phó tộc trưởng, thế thì Thiên Tính Gia có thể đi tới ổn định”, Lâm Chính cười nói.
“Hả?”.
“Thần y Lâm, anh… anh không chọn người từ Cửu Trại sao?”.
Hai người lại kinh ngạc.
Bọn họ cũng không ham vị trí tộc trưởng, nhưng xét về mức độ trung thành, rõ ràng Cửu Trại hơn Nhị Trại và Tam Trại nhiều.
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: “Bây giờ người của Cửu Trại đều đang ở Giang Thành, không tiện quản lý, hơn nữa cũng khó mà phục chúng, rõ ràng không bằng Nhị Trại và Tam Trại. Còn về vấn đề trung thành thì càng không cần phải đắn đo, nếu tôi sắp xếp như vậy, Nhị Trại và Tam Trại nhất định sẽ cảm kích tôi. Đặc biệt là hai vị trại chủ, chắc chắn họ sẽ nghe theo tôi, các cậu không cần lo lắng nữa”.
“Hóa ra là vậy…”.
Hai người gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Lúc này, trại chủ Nhị Trại dẫn theo vài trại chủ đi tới, hành lễ với Lâm Chính.
“Các vị trại chủ có gì chỉ giáo?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Chúng tôi đến muốn xin ý kiến thần y Lâm về con đường tương lai của Thiên Tính Gia”, trại chủ Nhị Trại cúi người nói: “Bây giờ Thiên Tính Gia và Thánh Sơn đã hoàn toàn trở mặt, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, sau này Thánh Sơn tìm tới trả thù, e là chúng tôi khó mà chống đỡ, nhưng rời khỏi đây thì lại không cam tâm. Dù gì tổ tiên và căn cơ của Thiên Tính Gia chúng tôi đều ở đây. Vậy nên chúng tôi muốn nghe xem ý kiến của thần y Lâm”.
“Tôi không có bất kì ý kiến gì, song mọi người muốn đến Giang Thành thì tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho mọi người”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt nhau.
Hiển nhiên, bọn họ đã muốn đến Giang Thành từ lâu.