Biệt thự nhà họ Lâm.
“Cái gì? Thần đại nhân chết rồi sao?”.
Lâm Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng đã chật vật trở về.
“Thần đại nhân không rõ sống chết, không biết thần y Lâm có giết ông ấy hay không, nhưng… kiếm Kinh Hồng đã bị thần y Lâm cướp mất”, Lâm Anh Hùng nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, người nhà họ Lâm ở đây đều há hốc miệng, khó tin nhìn Lâm Anh Hùng.
“Kiếm Kinh Hồng… bị thần y Lâm cướp đi rồi?”.
“Anh Hùng, cậu nói… thật sao?”.
“Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm chúng ta! Lâm Anh Hùng, cậu lại để mất nó?”.
Các trưởng bối nhà họ Lâm đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng.
Lâm Anh Hùng quỳ tại chỗ, đấm một quyền xuống đất, nghiến răng chảy nước mắt.
Mọi người im lặng, sắc mặt ai nấy đều khó coi tột cùng.
“Thật là nhục nhã, đúng là vô cùng nhục nhã!”.
“Nhà họ Lâm đã bao giờ chịu nhục nhã đến như vậy?”.
“Lâm Anh Hùng, kiếm Kinh Hồng của chúng ta đã truyền thừa trăm năm, hôm nay lại bị cậu đánh mất! Cậu làm sao xứng với người nhà họ Lâm? Làm sao xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm?”, Lâm Thái đứng lên, lớn tiếng quát.
“Anh Hùng tự biết mình có tội, không thể tha thứ! Chuyện đến nước này, Anh Hùng không có lời nào để nói, chỉ có cái chết tạ tội với nhà họ Lâm!”.
Lâm Anh Hùng căm phẫn, nghiến nát cả răng, hận mình không có năng lực. Anh ta không do dự giơ tay, vỗ về phía trán mình.
Người nhà họ Lâm biến sắc.
“Dừng tay!”.
Lâm Hạo Thiên hét lên.
Một bóng người bay vào từ ngoài phòng, chụp lấy cổ tay Lâm Anh Hùng.
Nhìn lại thì đó là chưởng sự Lâm Cốc!
“Chỉ một chút thất bại đã khiến cậu chán chường như vậy? Lâm Anh Hùng, trên người cậu mang hi vọng của nhà họ Lâm, sao cậu có thể tự sát? Nếu cậu tự sát thì mới gọi là có lỗi với người nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm đã dốc hết tâm huyết lên người cậu, sao cậu có thể tùy tiện quyết định?”, Lâm Cốc lạnh lùng quát.
“Lâm chưởng sự…”, Lâm Anh Hùng ngẩng đầu lên.
“Kiếm Kinh Hồng tuy đã mất nhưng chúng ta biết nó đang ở đâu, cũng không phải không còn cơ hội. Lâm Anh Hùng, cậu nói cho chúng tôi biết, vì sao lần này lại thất bại?”, Lâm Cốc lạnh lùng hỏi.
“Thực lực của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của chúng tôi. Nhất là sau khi anh ta tăng cường thực lực, đến Thần đại nhân cũng không phải đối thủ của anh ta! Không những vậy, vị trí của chúng tôi đã bại lộ, thần y Lâm giết đến tận cửa, phái cao thủ bao vây tiễu trừ chúng tôi. Châm bạc của anh ta không những có thể tăng cường thực lực cho mình, mà còn có thể trợ giúp cao thủ nâng cao thực lực. Chúng tôi đã bị bao vây, chính Thần đại nhân đã liều mạng trợ giúp tôi chạy thoát!”, Lâm Anh Hùng nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi hít ngược một hơi.
“Dương Hoa đáng sợ thế sao?”, Lâm Thái kinh ngạc thở dài.
“Nhưng…”, lúc này Lâm Anh Hùng muốn nói lại thôi.
“Nhưng gì? Cậu nói mau đi!”, Lâm Hạo Thiên quát.
“Thật ra thần y Lâm đã đuổi kịp tôi, nhưng… anh ta không giết tôi mà lại thả tôi về”, Lâm Anh Hùng nói.
Lúc này, tất cả người nhà họ Lâm đều quên cả thở, mở to mắt nhìn Lâm Anh Hùng.
Một lúc lâu sau, bọn họ mới phản ứng lại, những tiếng gào thét vang lên.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”.
“Đây là sỉ nhục người nhà họ Lâm chúng ta!”.
“Nhà họ Lâm đã bao giờ bị khiêu khích đến vậy! Không thể tha thứ! Nhất định phải diệt thần y Lâm!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
Người nhà họ Lâm gào lên, ai nấy đều vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận.
“Phó gia chủ!”, chưởng sự Lâm Cốc hô gọi.
“Chuyện này không tầm thường, liên quan rất nhiều tới kế hoạch trăm năm của nhà họ Lâm! Tôi phải mau chóng đi mời gia chủ, để ông ấy đi cùng tôi đến gia tộc chính mời cao thủ của gia tộc chính đến Giang Thành, giết chết thần y Lâm!”, Lâm Hạo Thiên đứng bật dậy, quát.
“Phó giả chủ!”.
Lâm Anh Hùng gọi to.
Lâm Hạo Thiên nhìn anh ta.
“Lần này quay về nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, tôi nghĩ có lẽ thần y Lâm vẫn còn át chủ bài! Nếu chỉ phái vài ba người đi thì chỉ đâm đầu vào chỗ chết! Một khi thất bại lần nữa, nhà họ Lâm sẽ không thể lấy lại mặt mũi!”, Lâm Anh Hùng nói.
“Vậy ý cậu là?”.
“Xin phó gia chủ khi đến gia tộc chính hãy yêu cầu gia tộc chính cho đội Thí Long xuất quân!”.
“Đội Thí Long?”.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Vậy chẳng phải… sẽ phải phát động Thí Long Lệnh? Có phải là làm lớn vấn đề lên không?”, Lâm Hạo Thiên nói.
“Phó gia chủ, chúng ta không thể thất bại thêm nữa, phải phát động Thí Long Lệnh, nếu không… tôi nghĩ có lẽ sẽ rất khó để giải quyết thần y Lâm”, Lâm Anh Hùng nói.
Lâm Hạo Thiên nghe vậy thì đi qua đi lại một lúc lâu.
Người nhà họ Lâm nhìn ông ta, không dám lên tiếng.
Đại sảnh im lặng như tờ.
Phát động Thí Long Lệnh không phải chuyện nhỏ, lúc đó, e là những người dòm ngó đến gia tộc chính sẽ mượn đề tài để nói.
Nhưng bây giờ nhà họ Lâm thất bại thảm hại như vậy, Lâm Anh Hùng kiên quyết muốn dùng Thí Long Lệnh, đủ để thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thiên hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi sẽ xin phép gia tộc chính cho phát động Thí Long Lệnh! Nhưng chỉ Thí Long Lệnh thì vẫn không đủ, nếu đã muốn làm thì phải làm tới cùng, xin Cưu Sát Lệnh luôn một thể!”.
Mọi người hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi.
Lâm Hạo Thiên định đuổi tận giết tuyệt!
Lâm Anh Hùng nghe vậy lập tức cúi đầu: “Nếu vậy thì thần y Lâm sẽ không còn đường sống, nhà họ Lâm có thể lấy lại mặt mũi, kiếm Kinh Hồng chắc chắn sẽ về tay nhà họ Lâm chúng ta một lần nữa!”.
“Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức xuất phát đến gia tộc chính!”.
“Tuân lệnh!”.