Chương 333: Muôn người phỉ nhổ (2)
Ba liệu trình?
Đúng vậy!
Bà ta dùng thủ pháp Bán Thích này quả thực cần ba liệu trình!
Ngay cả việc bà ta phải điều trị mấy liệu trình mà người này cũng có thể nói được một cách chính xác, lẽ nào… những lời cậu ta nói là thật? Thủ pháp Bán Thích của bà ta… sai thật sao?
Sắc mặt Mao Ái Cầm lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó xử.
Nhưng xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn như vậy, nếu bà ta chùn chân thì chẳng phải sẽ thân bại danh liệt sao?
Đối với người có lòng tự tôn mạnh mẽ như bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ?
"Được! Nếu cậu đã muốn so tài, thì chúng ta so một phen!".
Mao Ái Cầm cắn răng, đánh liều làm tới.
"Mang châm lại đây!".
Bà ta kêu lên.
Nhanh chóng có người chạy đi chuẩn bị.
Hai sinh viên bị viêm phổi kia cũng được đưa ra giữa giảng đường, bọn họ ngồi xuống ghế, vén cánh tay lên.
Lâm Chính và Mao Ái Cầm nhận châm xong cũng bắt đầu châm cứu.
Mọi người xung quanh như nín thở.
Có không ít người bị chuyện ở giảng đường thu hút chạy tới, ngoài cửa sinh viên chen chúc nhau…
Lâm Chính đến Nam Phái không phải để tham gia đại hội Y Vương, anh đến để giẫm đạp y thuật của Nam Phái.
Theo anh thấy, muốn đánh bại Nam Phái thì hoàn toàn không cần đánh từ chính diện, chỉ cần đánh bại lĩnh vực sở trường của bọn họ là được.
Dù sao thứ mà những người có máu mặt coi trọng là y thuật của Nam Phái, khi y thuật của Nam Phái không còn đứng đầu cả nước, thì những người có máu mặt kia cũng sẽ không sống chết đứng về phía Nam Phái, đồng thời cũng không đắc tội với anh nữa.
Như vậy thì danh tiếng của Nam Phái sẽ sụt giảm nghiêm trọng, anh muốn động đến bọn họ cũng không phải kiêng dè gì cả.
Thế nên lần này, Lâm Chính sẽ không nương tay.
Lâm Chính vừa nhận châm bạc đã lập tức châm cứu.
Hai tay anh như rồng bay phượng múa, lướt qua trước người người đàn ông kia, từng cây châm bạc rơi xuống như mây trôi nước chảy, đâm vào làn da anh ta một cách vững vàng.
Thủ pháp Bán Thích được Lâm Chính dùng vô cùng nhuần nhuyễn thành thạo.
Mọi người xung quanh nhìn mà lé mắt.
Lại nhìn sang Mao Ái Cầm.
Tuy thủ pháp Bán Thích của bà ta cũng vô cùng thành thạo, nhưng so với Lâm Chính thì kém hơn không chỉ một chút.
Mọi người chứng kiến cảnh này cũng coi như hiểu ra.
Sợ rằng những lời tên này nói… là thật.
Anh ta hiểu rất rõ về Bán Thích.
Dù sao nhìn thủ pháp châm cứu của anh ta, thì trình độ y thuật của người này chắc chắn không hề thấp…
Lẽ nào đây lại là một bác sĩ thiên tài?
Rất nhiều người thầm kinh ngạc trong lòng.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Chính bất ngờ thu châm.
"Xong rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó rót một cốc nước cho người đàn ông kia: "Anh uống nước đi, sau đó đo nhiệt độ cơ thể, bắt mạch chẩn đoán xem còn viêm phổi không".
"Được…"
Người đàn ông gật đầu, làm theo lời Lâm Chính nói.
Một lát sau, anh ta giơ nhiệt kế lên, kinh ngạc nói: "Thật là thần kỳ, tôi hết sốt rồi, viêm phổi cũng khỏi hẳn rồi!".
"Cái gì?".
Cả giảng đường xôn xao.
Mao Ái Cầm ở bên kia cuống lên, cắn chặt răng, cũng dừng tay lại.
"Xong rồi!", Mao Ái Cầm tức giận quát.
"Hả… Xong rồi sao?".
Cô gái kia tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
"Bây giờ cô cảm thấy thế nào?", Mao Ái Cầm nhìn cô ta chằm chằm, hỏi.
Cô gái bị dọa cho run lập cập, sao dám nhìn thẳng Mao Ái Cầm, nhất là khi nghĩ đến thân phận của bà ta, liền lập tức nặn ra nụ cười, nói: "Cô… cô Mao, em…em… em cảm thấy rất ổn, bây giờ em rất khỏe mạnh!".
"Tốt lắm!".
Mao Ái Cầm nhếch môi nở nụ cười, nhìn Lâm Chính nói: "Nhìn thấy chưa? Thủ pháp Bán Thích của tôi không hề tệ như cậu nói".
"Lợi dụng thân phận đe dọa dụ dỗ mà thôi, cô ta có bị viêm phổi hay không, kiểm tra là biết".
Lâm Chính đưa nhiệt kế cho cô ta: "Đo đi".
Cô gái kia chần chừ một chút, rồi nhận lấy nhiệt kế đo nhiệt độ.
Mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, lặng lẽ chờ đợi.
Mao Ái Cầm cũng vậy.
Lòng bàn tay bà ta đổ đầy mồ hôi.
Thực ra lần thi thố này rất miễn cưỡng.
Bà ta cũng biết chắc chắn mình sẽ thua.
Phải nhanh chóng kiếm cớ thôi, ít nhất cũng vớt vát được thể diện…
Mao Ái Cầm nhắm mắt lại, nhanh chóng suy nghĩ.
Một lát sau, cô gái bỗng lấy nhiệt kế ra, nhìn một cái rồi lớn tiếng nói: "Tôi… tôi khỏe rồi! Tôi không bị sốt, bệnh viêm phổi của tôi khỏi rồi!".
"Đưa tôi xem nào".
Lâm Chính đứng dậy nói.
"Có gì mà xem chứ? Lẽ nào anh nghi ngờ tôi sao?", cô ta lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, mơ hồ ý thức được gì đó.
Chỉ thấy cô gái kia nhanh tay thả nhiệt kế vào cốc nước ở bên cạnh, sau đó nói to: "Cô Mao đã chữa khỏi bệnh viêm phổi cho tôi rồi, bây giờ tôi rất khỏe mạnh! Tôi tuyên bố, lý luận của cô Mao không hề sai!".
Cô ta vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên xôn xao.
"Cô Mao giỏi quá!".
"Tôi đã nói rồi, sao cô Mao có thể sai được chứ?".
"Tên này rõ ràng là gây chuyện!".
Đủ tiếng bàn tán vang lên.
Người của Trình Thường Sinh lập tức bước tới trước mặt Lâm Chính, quát: "Bây giờ anh còn gì để nói nữa nào? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi?".
"Đúng, xin lỗi đi!".
"Mau quỳ xuống xin lỗi!".
"Xin lỗi đi!".
"Xin lỗi đi!".
Lâm Chính bỗng chốc bị muôn người phỉ nhổ…