“Cái gì?”, Băng Thanh trố tròn mắt.
Bỏ vợ sao? Vừa mới bái đường thành thân xong mà giờ đối phương đã đòi bỏ vợ?
Sỉ nhục...Đại sỉ nhục. Sự bình tĩnh của cô ta nhanh chóng bị thay thế bằng sự tức giận. Lúc này cô ta đã ý thức được rằng đối phương không hề muốn lấy cô mà chỉ muốn sỉ nhục.
Vừa mới lấy chồng đã bị bỏ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười, cô ta biết sống kiểu gì đây?
“Khốn nạn, tôi sẽ liều mạng với anh”, Băng Thanh hét lên, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật tay, tát cho cô ta một phát.
Bốp! Băng Thanh ngã ra đất, mặt hằn đỏ vết tay, miệng rớm máu. Cô ta tức giận nhìn Lâm Chính. Sự thù hận giống như ngọn lửa muốn thiêu rụi anh.
“Hận tôi không?”
“Tôi chỉ muốn băm vằm, rút gân, lột da anh”.
“Vậy sao? Vậy cô dụ tôi tới đây, làm trái với cam kết, gài bẫy tôi, định mượn tay của Huyền Thanh Các giết tôi thì cô nói thế nào đây?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Băng Thanh giật mình, cô ta tái mặt. Nói về độ độc ác thì Lâm Chính làm sao bằng cô ta được?
“Cô được hại tôi, còn tôi không được phản công. Ở đâu ra logic đó vậy?”.
“Tới nước này rồi cũng không cần phải nói nhiều nữa”, Lâm Chính bước tới siết cổ Băng Thanh và nhấc cô ta lên.
“Hự...anh...định làm gì? Dừng tay! Thả tôi ra...”, Băng Thanh đau đớn hớp lấy không khí.
Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh chỉ phát lực, sát khí phóng ra hừng hực. Giờ thì Băng Thanh đã hiểu. Lâm Chính...muốn giết cô ta .
“Dừng tay”.
“Mau, mau cứu cô chủ”, Tam Thủ Y hét lớn, dẫn theo các cường giả của sơn trang lao tới.
Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của Lâm Chính. Chỉ thấy Lâm Chính phất tay.
Vụt! Khí tức màu đen hóa thành châm bạc giống như một cơn mưa bay tới. Các cao thủ tái mặt, vội vàng né qua một bên nhưng không kịp. Phân nửa bọn họ bị trúng Hắc châm ngã ra đất, bất động.
“Hả?”, những người còn lại sợ hết hồn. Họ cảm thấy da đầu tê dại. Lúc này mọi người cũng biết rằng Lâm Chính muốn tiêu diệt tất cả.
Anh muốn diệt cỏ tận gốc. Băng Thanh là người đầu tiên anh muốn giết. Nhìn Lâm Chính hừng hực sát khí, Tam Thủ Y cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta đã hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Giờ có chỉ huy đám đông lao lên thì cũng chỉ tìm đường chết mà thôi.
Nhưng nếu không chiến đấu thì cũng sẽ phải đứng im chịu chết.
Đằng nào cũng chết...Phải làm sao đây? Giờ phải làm sao? Tam Thủ Y run rẩy, ông ta thật sự mất phương hướng.
Đúng lúc này, một bóng hình lao vào đại điện chắp tay trước Lâm Chính: “Thần y Lâm xin dừng tay, nghe tôi nói”.
Lâm Chính chau mày. Đó là Chí Tôn Huyền Thanh Các. Sự xuất hiện của ông ta khiến cho người của sơn trang cảm thấy có chút hi vọng. Đám đông tưởng rằng ông ta hèn nhát, không dám liều mạng với Lâm Chính nhưng giờ xem ra ông ta là người thông minh.
Người của Huyền Thanh Các cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng sùng bái. Nếu lúc này Chí Tôn không kịp thời ra tay thì có lẽ cả Huyền Thanh Các cũng bị Lâm Chính tiêu diệt rồi.
“Ông định nói gì?”
“Thần y Lâm tha cho sơn trang một lần. Tôi nguyện thuyết phục bọn họ thần phục cậu”, Chí Tôn Huyền Thanh Các cung kính nói.