Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị đại nhân này, cậu làm gì vậy? Không phải tôi đã bảo cậu đợi ở đây sao? Sao cậu lại phá nhà chúng tôi?”

Quản gia Thương Lan vội chạy đến, nhìn đại sảnh đổ nát, cực kỳ tức giận, lớn giọng mắng mỏ.

“Tôi đã đợi hai phút, nhưng Thương Lan Võ Thần không xuất hiện, vậy thì đừng trách tôi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ đám người của tộc Thương Lan còn kiêu ngạo như vậy?

“Không ai dám coi thường tộc Thương Lan chúng ta như vậy!”

“Hôm nay không giết người này, chúng ta đâu còn mặt mũi đứng ở Long Tâm Thành nữa?”

“Người này phải chết!”

Người của tộc Thương Lan gầm lên, đồng loạt rút kiếm, trừng mắt giận dữ.

Răng của quản gia Thương Lan như sắp bị nghiến nát, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ muốn lập tức bảo người trong phủ Thương Lan lao lên.

“Ông Cẩu, đừng làm bừa”.

Lúc này, có giọng nói trầm thấp từ trên trời giáng xuống.

Mọi người có mặt ở hiện trường đều ngẩng đầu, như nhận ra gì đó, họ rối rít quỳ xuống đất, cao giọng hô.

“Bái kiến tộc trưởng!”

“Bái kiến tộc trưởng!”

Âm thanh như lũ, trầm bổng bốn phương.

Sau đó luồng sáng xanh lao đến, đánh vào đống đổ nát ở đại sảnh.

Khi luồng sáng xanh biến mất, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh xuất hiện trước mặt Lâm Chính.

Khí tức kinh khủng cuốn đến.

Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, thần kinh căng thẳng.

Cảm giác quen thuộc này lần nữa ập đến.

Khí thế hùng mạnh đến mức khiến người khác bất lực!

Khí tức hùng hậu khiến người ta tuyệt vọng!

Ông ta chính là Thương Lan Võ Thần.

Lâm Chính thở dài.

Cho đến bây giờ, anh và nhân vật ở cấp bậc Võ Thần vẫn có một khoảng cách nhất định.

“Cậu là ai, sao lại phá hoại phủ của tôi?”

Thương Lan Võ Thần hời hợt nói, đôi mắt quan sát Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính đeo mặt nạ, nhất thời ông ta không biết được thân phận anh.

“Tôi là ai không quan trọng, tôi đến đây là muốn ông giao ra một người”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tìm tôi đòi người ư?”

Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Nếu cậu có ý định này thì mời lấy tiền đặt cược ra, dù sao cậu đã khiêu chiến uy nghiêm Võ Thần, nếu tiền cược không đủ, vậy cậu không phải đến đòi người, mà là đến chịu chết, hiểu chưa?”

“Lấy tiền đặt cược hả?”

“Đúng, ví dụ như thực lực của cậu!”

Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó hơi giơ tay lên.

Ầm!

Một luồng khí thế như sóng lớn đột nhiên ập xuống, đè thẳng lên người Lâm Chính.

Trong phút chốc, cơ thể Lâm Chính lún xuống, tất cả mảnh vỡ dưới chân biến thành bột phấn, lòng bàn chân nặng nề giẫm xuống đất.

Mặt đất cũng rung chuyển rồi nứt toác.

Có điều, mặc dù cơ thể Lâm Chính lún xuống, nhưng không hề hấn gì...

Vậy mà anh lại có thể cứng rắn chống đỡ với khí thế này...

“Hả?”

Thương Lan Võ Thần cau mày, có vẻ như không thể tin.

Mặc dù Lâm Chính đeo mặt nạ, nhưng nhìn ra được tuổi của anh cũng không lớn.

Có thể chống lại khí thế của Thương Lan Võ Thần!

“Khá thú vị! Không tệ, không tệ!”

Thương Lan Võ Thần gật đầu, sau đó giơ tay lên.

Vèo!

Một tia sáng xanh từ đầu ngón tay bay ra, lao lên trời rồi nhanh chóng ngưng tụ thành hình một thanh kiếm, chém về phía Lâm Chính.

“Có lẽ cậu cũng có chút bản lĩnh, Võ Thần tôi sẽ chơi với cậu!”

Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói, ngón tay khẽ cử động, điều khiển tia sáng xanh, điên cuồng chém đến.

Thương Lan Kiếm Quyết.

Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, anh trở tay rút ra thanh kiếm ở bên hông.

Nhưng kiếm chưa tuốt vỏ, vẫn ngăn được luồng sáng xanh kia.

“Cái gì?”

Mọi người chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK