Quỳ à? Đám đông nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.
Thần y Lâm là một thằng đần phải không? Cậu chủ Long Giang Phong đã nói ra thân phận của mình rồi mà tại sao anh ta còn dám ăn nói như vậy. Lế nào người này chán sống rồi.
“Tên họ Lâm kia, mày nói cái gì? Mày bảo ai quỳ cơ?”, một người đàn ông tóc ngắn tối mặt nhìn Lâm Chính.
“Tai của các người có vấn đề à? Tôi lặp lại lần nữa vậy. Anh là Long Giang Phong phải không? Mau tới đây quỳ xuống, chúng ta tính cho xong món nợ với Tô Nhu và Lạc Thiên đã”, Lâm Chính điềm đạm nói. Dứt lời, tất cả cảm thấy hoang mang, họ nhìn nhau và không hiểu gì.
“Anh bảo tôi quỳ xuống sao?”, Long Giang Phong giật mình.
“Mẹ kiếp nó điên rồi, dám bảo cậu chủ quỳ xuống à?”
“Mày là cái thá gì? Mày đủ tư cách không?”
“Nương nhẹ cho mày mà mày không biết điều à?”, đám đông hét lên. Bọn họ vốn là người của đại hội, được trọng vọng quen rồi. Từ khi nào mà họ bị một kẻ ngông cuồng như vậy cưỡi lên đầu lên cổ chứ.
“Cậu chủ, thằng này láo quá, tức thật sự? Để tôi lên đánh gấy tứ chỉ của nó rồi nói tiếp”, người đàn ông tóc ngắn bước lên, tức giận quát lớn.
“Vậy anh lên đánh nó rồi vứt ra ngoài đi! Đừng để tôi thấy ngứa mắt”, Long Giang Phong lên tiếng.
Người này nghe thấy vậy thì gào lên, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng hắn còn chưa tiếp cận được anh thì đám người Nguyên Tỉnh đã lao lên, chộp lấy vai hản ghì xuống đất khiến hẳn không thể nhúc nhích.
“Cái gì?", đám người Long Giang Phong thất kinh.
“Một chiêu mà đã kiểm soát được người của tôi. Vị này lẽ nào là trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.
“Vinh hạnh”, Nguyên Tinh gật đầu. Dù gì cũng là người của đại hội nên ông ta cũng phải lịch sự chút, có điều ông ta cũng không dám nhiều lời, chỉ quay lại hỏi: “Giáo chủ, xử lý người này thế nào?”
“Đánh gãy tay chân, rút mạch, phế công phu, vứt ra ngoài”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Hả?”, Nguyên Tinh giật mình.
“Thần y Lâm khẩu khí cũng gớm nhỉ. Anh có biết anh làm vậy có nghĩa là gì không? Anh tưởng rằng anh có thể đối đầu được với đại hội thật đấy ạ".
“Được lắm. Vậy tôi cho anh cơ hội. Nào, anh đánh gãy tứ chỉ của anh ta đi, phế võ công của anh ta đi, Tôi muốn xem xem gan của anh to tới đâu”, Long Giang Phong mỉm cười, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ.
“Được, Nguyên Tinh, ra tay đi”, Lâm Chính đáp. lại không chút sợ hãi.
“Hả? Giáo chủ...điều này..”, Nguyên Tinh do dự.
“Ra tay...”, Lâm Chính quát.
Nguyên Tinh quỳ xuống, chắp tay: “Giáo chủ, xin hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu như làm người của đại hội bị thương thì e rằng...chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức mất. Nếu họ mà điều động người tới thì không chỉ có Dương Hoa mà cả Đông Hoàng Giáo, Cổ Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu cũng sẽ gặp phiền phức. Tới khi đó sẽ đối diện với họa tuyệt diệt mất".
Với sức mạnh của đại hội thì họ có đủ khả năng để giải quyết tất cả những tông môn kia. Lâm Chính mà đi theo cảm tính, đối đầu với đại hội thì căn bản là không khác gì tự chôn sống mình.
Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên đạp người đàn ông đang bị ghìm dưới đất kia.
Rắc! Tay người đàn ông bị đạp nát, hắn kêu la thảm thiết.
Đám đông sợ hết hồn. Lâm Chính cầm cây gậy ở bên cạnh, đập nốt vào hai chân kẻ này.
Anh không hề nương tay. Rắc! Rắc... Tiếng xương gãy vang lên.
Tứ chi của hẳn bị Lâm Chính đánh gấy, hản ngất ngay tại chỗ.
“Nguyên Tinh, rút gân đi, đừng nói với tôi là ông không dám đấy”, Lâm Chính vứt cây gậy qua một bên.
Nguyên Tỉnh tái mặt, sững sờ nhìn người đàn ông đã ngất trước mặt cùng với khuôn mặt thất kinh của Long Giang Phong. Một lúc lâu sau, ông ta lắp bắp: “Vâng, giáo chủ”.
Đánh cũng đánh ngất rồi, giờ rút thêm gân có hề hấn gì. Nguyên Tinh thở dài, liều mạng. Đám người của đại hội bỗng ý thức được điều gì đó bất ổn.
Long Giang Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn bật cười, không ngừng võ tay: “Ha ha, được lắm thần y Lâm, quả nhiên là người có tiếng. Bái phục! Ha ha”.
“Không cần phải khách sáo. Tới đi, tiếp theo đến lượt anh”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, bầu không khí tưởng chừng lạnh đi nhiều. Long Giang Phong nheo mắt: “Sao, lẽ nào anh định đánh gãy tứ chỉ và phế võ công của tôi?”
“Không thể à?”, Lâm Chính hờ
hững hỏi lại.