Đám đông há mồm trợn mắt. Rất nhiều người phải dụi mắt vì tưởng mình bị ảo giác.
Thế nhưng sự thực đã bày ra trước mắt. Tất cả đều là thật. Chưa tới hai chiêu mà Tần Linh đã hạ gục cả Trần Thủ và Trần Đọa Phi.
“Là giả...ai có thể nói cho tôi biết đó là giả được không”.
“Chắc chắn là tôi đang nằm mơ. Chắc chắn là như vậy”.
“Tần Linh không phải xếp hạng một trăm sao? Sao cô ta có thể...trở nên mạnh như vậy chứ?”
“Thật đúng là không thể tin được”
Hiện trường bàng hoàng. Tần Trác đứng bật dậy, hai con ngươi lồi ra.
“Tần Trác, ông giấu cũng kỹ ghê, con gái ông mà đã luyện tới trình độ đó rồi”, ông Du tức giận nhìn Tần Trác.
“Hả? Tôi...tôi không biết”, Tần Trác hoang mang.
“Thế nhưng ông đừng vội đắc ý. Tần Linh có thể đấu được với một người, hai người nhưng ba, bốn người thì sao? Đừng quên. Đoan Mộc Chí Minh vẫn còn đứng đó”, ông Du hừ giọng.
Tần Trác giật mình, nhìn người đàn ông để đầu đinh đứng trên võ đài Đúng là Đoan Mộc Chí Minh mới là sự uy hiếp lớn nhất.
Thực lực của người này không phải là điều mà Trần Thủ và Trần Đọa Phi có thể so sánh được. Hơn nữa, lúc hai anh em họ cùng tấn công Tần Linh thì anh ta căn bản chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Rõ ràng là anh ta không hề coi trọng trận đấu này. Nếu anh ta mà ra tay thì có lẽ Tần Linh sẽ không thể cầm cự được lâu.
Tần Trác cảm thấy vô cùng lo lắng. Cuộc chiến trên võ đài vẫn chưa kết thúc.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ sao các người bất tài thế. Đoan Mộc, để tôi ra tay, tôi thấy họ chẳng làm gì nổi Tần Linh đâu”, lúc này một người đàn ông đứng bên cạnh Đoan Mộc Chí Minh lên tiếng.
“Đi đi, mau giải quyết cho xong, đừng để làm trò cười nữa”, Đoan Mộc Chí Minh khoanh tay, nói giọng thản nhiên.
“Vâng”, người đàn ông nheo mắt, bày ra tư thế. Lúc này, ma khí đen xì phóng ra bao bọc lấy Tần Linh.
Tần Linh lập tức tái mặt. Trần Đọa Phi và Trần Thủ lập tức bò dậy, kết hợp với người vừa tung đòn.
“Tần Linh, đừng trách chúng tôi người đông ức hiếp cô. Cô chuẩn bị xong rồi chứ?”, người đàn ông mỉm cười.
“Tới đi”, Tần Linh đi chân đất, phóng ra khí thế cực mạnh.
“Vậy thì cô nhìn cho kỹ nhé”, người đàn ông hét lớn sau đó sử dụng dòng khí lưu màu đen xì tấn công.
“Khóa chặt cô ta”, Trần Đọa Phi hét lớn. Hai anh em cũng lập tức phóng ra ma khí chèn ép Tần Linh.
Ầm...Khu vực dưới chân Tần Linh bị hõm xuống. Nguồn áp lực ngàn cân khiến cô ta đứng không vững. Thế nhưng cô ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó, hai mắt trợn tròn. Cô ta nhìn cơ thể mình bằng vẻ không dám tin.
“Nguồn sức mạnh này...”, Tần Linh lầm bầm.
“Kết thúc rồi”, tiếng hét vang lên.
Người đàn ông tung ra một cú đấm...Thế nhưng một giây sau Tần Linh đột nhiên giơ tay lên.
Bùm...Âm thanh giòn giã vang lên.
“Cái gì?”, cả hiện trường bàng hoàng.
Chưởng đánh của Tần Linh vừa hay bọc trọn cú đấm của đối phương. Cô ta bóp chặt năm đầu ngón tay, không chịu buông ra. Đòn tấn công của người đàn ông lập tức mất tác dụng.
“Không thể nào”, Trần Thủ gào lên. Trần Đọa Phi trố tròn mắt. Thậm chí ngay cả người đàn ông cũng hóa đá. Tần Linh khẽ đẩy tay. Đối phương bay bật ra như diều đứt dây.
Lúc này cả hiện trường bùng nổ. Vô số người kêu lên. Không ai dám tin Tần Linh là người xếp hạng thứ 100. Tần Trác cũng thất thần. Ma Bình há hốc miệng, như bị nhét một quả trứng vào mồm.
Đám đông tái mặt.
“Đoan Mộc Chí Minh còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên đi chứ”, ông Du không thể ngồi im được nữa, bèn đập bàn hét lớn.
Đoan Mộc Chí Minh chau mày. Lần này thì anh ta trở nên nghiêm túc hơn nhiều rồi. Anh ta không còn do dự nữa, lập tức tung một chưởng về phía Tần Linh.
Tần Linh nhanh tay nhanh mắt ngáng tay lên đỡ. Đồng thời cô ta lùi về sau né đòn.
Phản ứng quá nhanh. Đoan Mộc Chí Minh nín thở, không dám dừng lại, chỉ lập tức tấn công liên tiếp.
Hai anh em Trần Thủ cũng tấn công tiếp. Ba người đồng loạt hành động.
Sáu cú đấm mang theo ma khí tập trung lại một điểm. Đòn tấn công khiến người khác phải nín thở.
Thế nhưng đối diện với chiêu tấn công đó Tần Linh vẫn vô cùng ung dung. Cánh tay bẻ nhỏ của cô có thế đối kháng một cách dễ dàng. Hai chân cô ta vô cùng linh hoạt tạo thế.
Đám đông bên dưới thật sự kinh ngạc. Cứ thế tầm một trăm chiêu thì ba người kia đã phải thở hổn hển.
Ngược lại Tần Linh vẫn vô cùng ung dung. Cô ta cũng không khách khí chỉ tung ra ba chiêu.
Bùm bùm...Ba người kia bay bật ra khỏi võ đài ngã ra đất. Cả bốn người trên võ đài đã bị hạ gục, không đứng dậy nổi.
“Tần Linh thắng rồi”, Ma Chấn hô vang.