Người của thế gia Nam Cung thấy thế không khỏi nín thở.
Tất cả đều bất giác lùi lại.
Thần y Lâm muốn làm gì?
Lẽ nào... bọn họ muốn ra tay ở đây?
Sắc mặt ai nấy đều đanh lại.
Nhìn số người đếm không xuể phía sau thần y Lâm, trong lòng bọn họ không khỏi run lên.
Bởi vì cuộc gọi đột ngột, thời gian gấp gáp, nên ông tám chỉ tạm thời triệu tập được một nhóm người đến chi viện.
Vốn tưởng rằng chừng này người là đủ.
Nhưng nhìn số người phía Lâm Chính, bọn họ mới ý thức được mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào.
Sắc mặt ông tám tỏ vẻ khó coi, trầm giọng quát: "Thần y Lâm, cậu muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn sao?".
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Huống hồ, giữa chúng ta còn tình nghĩa gì để nói chứ? Bắt đầu từ lúc này, Dương Hoa chúng tôi và thế gia Nam Cung các ông đã là kẻ thù không đội trời chung", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ông tám không nói gì, nắm tay siết chặt.
Rất nhiều người của thế gia Nam Cung đều cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nhưng đúng lúc này, Dịch Quế Lâm đứng ra.
"Chủ tịch Lâm, chúng ta giết hết bọn họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Mục đích của chúng ta là thế gia Nam Cung, chứ không phải là bọn họ. Thay vì giết bọn họ, thì hãy làm một cuộc giao dịch với họ đi", Dịch Quế Lâm nói.
"Giao dịch? Giao dịch gì cơ?", Lâm Chính ngoảnh sang nhìn ông ta chằm chằm.
Dịch Quế Lâm bước tới.
"Ông tám, nếu các ông muốn sống thì chỉ cần trả lời các câu hỏi của chúng tôi, các ông sẽ được đi", Dịch Quế Lâm trầm giọng nói.
"Không ngờ tôi cũng có ngày phải ngậm đắng nuốt cay như thế này, đúng là nhục nhã!", ông tám giận quá hóa cười, nhưng vẫn còn lý trí, khẽ hừ một tiếng: "Nói đi, các ông muốn hỏi gì?".
"Rốt cuộc gia chủ của thế gia Nam Cung các ông... đang ở đâu?", Dịch Quế Lâm lạnh lùng hỏi.
Người của thế gia Nam Cung nghe thấy thế đều không khỏi nín thở, kinh ngạc nhìn Dịch Quế Lâm.
Không thể không nói, câu hỏi này vô cùng hóc búa.
Thế gia Nam Cung là gia tộc lánh đời, đương nhiên nơi ở của gia tộc được giữ rất kín.
Sở dĩ phải giấu kín như vậy không chỉ để tránh người đời làm phiền, mà nguyên nhân quan trọng hơn là bọn họ có thể thoải mái ra tay với các thế lực khác.
Như vậy thì dù bọn họ có chọc vào kẻ địch mạnh đến đâu, cũng không cần phải kiêng dè sợ hãi.
Địch ngoài sáng, ta trong tối.
Mình sẽ luôn nắm quyền chủ động, ưu thế này quả thực quá lớn.
Nhưng nếu mất ưu thế này... thì không phải là chuyện tốt đối với thế gia Nam Cung.
Ít nhất đối với Lâm Chính thì anh đã nắm quyền chủ động.
Anh có thể ra tay với thế gia Nam Cung bất cứ lúc nào.
Ông tám chần chừ.
Những người của thế gia Nam Cung ở phía sau cũng có vẻ mặt phức tạp.
Có người muốn giữ bí mật này, không muốn ông tám nói ra.
Nhưng lại có người muốn giữ được mạng, mong là ông tám có thể thỏa hiệp.
Tất cả đều đổ dồn mắt về phía ông ta.
"Ông tám..."
Có người khẽ gọi, muốn nói lại thôi.
Nhưng ông tám vẫn im lặng.
"Sao nào? Sợ rồi à? Không dám nói à? Tôi hỏi ông câu này chỉ là muốn người của tôi và người của thế gia Nam Cung các ông đánh nhau một trận, cắt đứt ân oán. Không ngờ các ông lại nhu nhược như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng".
Lâm Chính lắc đầu nói, ánh mắt đầy khinh bỉ và châm chọc.
Mọi người nghe thấy thế liền nổi giận.
Ông tám bật cười.
"Chủ tịch Lâm, cậu không cần dùng kế khích tướng với tôi! Tôi không mắc bẫy đâu! Nhưng với cục diện hiện giờ, tôi nghĩ vẫn nên nói cho các cậu biết vị trí của thế gia Nam Cung thì hơn. Bởi vì như vậy thì chúng tôi sẽ không phải hao tâm tốn sức đối phó với Dương Hoa của các cậu nữa, mà chỉ cần mở rộng cửa, chờ các cậu tự đâm đầu vào chỗ chết".
Ông tám vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ trong người ra, ném xuống đất.
Dịch Quế Lâm bước tới, nhặt lên rồi mở ra xem.
Đôi mắt ông ta lập tức nheo lại, dường như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khó tin.
"Thảo nào... Thảo nào... Thảo nào chúng ta tìm mãi không ra nơi ở của gia chủ thế gia Nam Cung, không ngờ bọn họ lại ẩn náu sâu như vậy".
Dịch Quế Lâm kích động nói.
Lâm Chính nhíu mày, nhận lấy tấm bản đồ Dịch Quế Lâm đưa cho, nhìn một lúc, ánh mắt cũng không khỏi đanh lại.
"Có dám đến không?".
Ông tám mỉm cười hỏi.
"Cứ chờ tôi đi".
Lâm Chính cất tấm bản đồ đi rồi phất tay.
"Được, tôi sẽ bảo gia chủ của chúng tôi pha sẵn trà chờ thần y Lâm".
Ông tám nói xong liền xoay người lên xe.
Đoàn xe của thế gia Nam Cung lập tức quay đầu xuống núi rời đi.
Rất nhanh gọn.
Dịch Quế Lâm lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay lại, nghiêm túc nói với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu đừng nên kích động thì hơn. Bao nhiêu người đến nơi này đều chỉ có đường chết. Cậu mà đi thì cũng lành ít dữ nhiều".
"Nhưng nếu không đi, thì chắc chắn người của thế gia Nam Cung sẽ trả thù tôi. Chưa kể bọn họ trả thù sẽ không chỉ nhằm vào một mình tôi. Không giải quyết được thế gia Nam Cung thì tôi ăn không ngon ngủ không yên", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Vậy là cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết?".
"Ông cảm thấy... đây là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
Dịch Quế Lâm sửng sốt, không biết nên tiếp lời thế nào.
"Là sống hay chết không phải do bọn họ quyết định".
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi xoay người lên xe.