Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu rể sao? Bố! Bố cũng không xem xem thằng này đang làm chuyện gì! Bố nhìn xem đứa cháu gái mà bố yêu thích nhất giờ thành ra thế nào rồi? Tất cả là đều nhờ phúc của thằng cháu rể này đấy! Loại người này mà bố còn bảo vệ hả?”, Trương Ái Khởi tức giận nói.

“Chuyện này phải hỏi cho rõ ràng! Tinh Vũ vừa hay cũng ở đây, Lâm Chính cũng có mặt. Đã vậy thì gọi tất cả mọi người đến làm rõ một lần đi”.

Ông cụ trầm giọng, nói với Trương Hổ ở bên cạnh: “Gọi bác gái tới đây! Lâm Chính, cháu đi cùng ông vào phòng chính”.

“Dạ”, Lâm Chính gật đầu.

Cả nhà họ Trương nhanh chóng tập trung trong phòng chính. Trương Tinh Vũ có mặt, còn Tô Quảng thì không biết đi đâu mất.

Ông cụ Trương ngồi xuống uống trà, thế nhưng tay khẽ run run. Cả nhà họ Trương thì ai cũng tức giận, hằm hằm nhìn Lâm Chính. Ánh mắt oán hận của họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh thôi.

“Thứ chó má! Cậu còn vác mặt về cái nhà này làm gì? Tôi phải giết cậu”, Trương Tinh Vũ tức giận, định nhảy bổ về phía Lâm Chính.

“Tinh Vũ”, ông cụ Trương khẽ quát lên.

Trương Tinh Vũ khựng người rồi mới chịu dừng lại. Lâm Chính nhìn bà ta bằng vẻ vô cảm. Trong mắt anh, Trương Tinh Vũ chẳng khác gì người dưng. Anh chỉ cảm thấy có lỗi với ông cụ Trương.

“Đây là nhà họ Trương. Mọi người đều là người nhà cả. Vậy thì phải tôn trọng quy tắc của cái nhà này. Ai dám làm loạn thì coi như không coi ông già này ra gì. Nghe rõ chưa?”, ông cụ Trương hừ giọng.

“Dạ”, đám đông đáp lại, tỏ vẻ cung kính.

Ông cụ cũng gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Chính: “Lâm Chính, mẹ vợ cháu nói rằng Tô Nhu bị như thế là do cháu gây ra, có phải không?”

“Tại sao ông lại nói vậy ạ?”

“Mẹ vợ cháu nói rằng cháu gây sự với một nhân vật tai to mặt lớn nào đó”.

“Cháu có thể gây sự với ai được chứ?”

“Người của thôn Dược Vương! Cậu còn không chịu nhận à?”, Trương Tinh Vũ hét lên.

“Người gây sự với cái thôn đó là thần y Lâm, liên quan gì tới tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Sao lại không liên quan tới cậu? Chính cậu đã gây rắc rối với cái thôn đó rồi nhờ Tô Nhu bảo thần y Lâm ra mặt làm lớn chuyện. Thôn Dược Vương hận Tô Nhu mới hại con bé. Cậu còn nói là không liên quan? Thứ lòng lang dạ sói kia! Cậu không bằng cả súc vật!”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Con gái tôi đúng là số khổ mà”.

Đám đông cũng tức lắm. Lâm Chính chỉ cười lạnh lùng.

“Thực lực của thôn Dược Vương thế nào chắc mọi người xem phát trực tiếp cũng biết rồi. Đến cả thần y Lâm còn không đối phó nổi, cả Dương Hoa cũng vì thế mà bị đánh bại, và tổn thất nghiêm trọng, vậy mà bà nói là tôi gây sự với họ? Vậy khác gì nói tôi còn lợi hại hơn cả thần y Lâm. Thần y Lâm giờ không biết tung tích ở đâu, tôi lại bình yên vô sự đứng ở đây. Có phải ý của bà là thần y Lâm không bằng cả tôi?”

Dứt lời, Trương Tinh Vũ ngừng khóc, không biết phải đáp trả thế nào

“Ngoài ra, ông ngoại, cháu muốn hỏi ông tình hình hiện tại của Tô Nhu thế nào rồi ạ?”, lâm Chính quay qua nhìn ông cụ Trương.

“Trúng độc lạ, ông đã mời nhà họ Liễu tới xem, người của học viện Huyền Y Phái cũng có mặt nhưng tạm thời vẫn chưa giải được độc”, ông cụ Trương trầm giọng.

“Vậy có ai nói cho mọi người biết Tô Nhu đã trúng độc như thế nào không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Bọn họ nhìn nhau. Ông cụ Trương cũng chau mày.

“Không phải cậu gây ra sao?”, một người lên tiếng.

“Đang yên đang lành tôi hại cô ấy làm cái gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Ai mà biết được”, người kia hừ giọng.

“Tôi nghĩ nên để Trương Tinh Vũ trả lời câu hỏi này thì đúng hơn”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy bèn tái mặt. Đám đông tưởng nghe nhầm, đồng loạt quay qua nhìn bà ta.

“Cậu…nói linh tinh cái gì vậy? Chuyện này…sao tôi biết được?”, Trương Tinh Vũ lắp bắp, vội vàng chối bỏ.

“Sao bà lại không biết? Độc tố mà Tô Nhu trúng phải không phải là do bà đưa cho sao?”, Lâm Chính hừ giọng.

“Cái gì?”, cả hiện trường sục sôi.

“Tinh Vũ! Rốt cuộc là thế nào”.

Ông cụ Trương đứng bật dậy, nhìn chăm chăm bà ta.

“Bố…con…con”, Trương Tinh Vũ khóc dở mếu dở, không biết phải giải thích như thế nào nữa.

“Lẽ nào đúng là mọi chuyện có liên quan tới con? Tốt nhất là con nên thành thật đi. Nếu không đừng trách ông già này”, ông cụ Trương tức giận hét lên.

“Bố, sự việc không phải như bố nghĩ đâu. Con gái con, sao con có thể hại được chứ? Còn về độc dược…độc dược…con…chỉ là…”, Trương Tinh Vũ lắp bắp, không nói nên lời.

Đám đông thấy vậy thì hiểu ra. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Có thể mọi thứ đúng như những gì Lâm Chính nói.

“Con…”, ông cụ Trương tức muốn chết.

“Gia chủ, không hay rồi”, lúc này có tiếng hét vang lên.

Mọi người đồng loạt quay qua nhìn. Bảo vệ từ ngoài chạy vào. Phía sau người này còn có một nhóm người mặc đồ đen.

Đi đầu có lẽ chính là Uông Hiểu Mạn và anh Lôi.

“Tiểu Mạn? Lôi đại ca sao?”, Trương Ái Khởi bất ngờ thốt lên.

“Lâm Chính đang ở đâu? Bảo anh ta ra đây mau”

Anh Lôi nói bằng vẻ vô cảm, đồng thời nghênh ngang bước vào.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK