Nhà họ Kiều bước ra khỏi sơn trang, lập tức dừng lại.
“Người của Dương Hoa có đuổi theo không?”, Kiều Long Nhất nhìn xung quanh và hỏi.
“Bẩm ông, không hề. Trước khi chúng ta bước vào đó thì tôi đã cho người giám sát khắp các khu vực rồi. Giờ thần y Lâm vẫn còn đang ở bên trong sơn trang xem cuốn trúc đó, chưa hề rời đi, cũng không hề cử người theo dõi chúng ta”, người phía sau cung kính nói.
“Hừ, xem ra thần y Lâm không hề có ý phòng bị với chúng ta rồi”.
Kiều Long Nhất liếc nhìn Kiều Tín và hừ giọng: “Còn không mau bước tới đây?”
“Bố...”, Kiều Tín run rẩy bước tới.
“Có bị thương không?”, ông ta hỏi.
“Không...không ạ...”, Kiều Tín đáp lại.
“Thần y Lâm có hành hình gì không?”
“Không...ạ, thần y Lâm chỉ hỏi ít thông tin từ con...”
“Nếu đã vậy thì tại sao mày lại phải sợ hãi như vậy? Đúng là đồ vô dụng, mất hết cả thể diện nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất tát cho Kiều Tín một phát
Bốp! Tiếng tát giòn vang. Kiều Tín xoay mấy vòng, suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Bố, con...”, Kiều Tín ôm mặt, định nói gì đó nhưng bị Kiều Long Nhất quát.
“Câm miệng! Đúng là thứ khiến cả nhà mất mặt. Lập tức cút về cho tao. Đợi tao xử lý xong thần y Lâm thì sẽ dạy cho mày một bài học”, Kiều Long Nhất quát lớn.
Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ lập tức tái mặt.
“Gia chủ..định đối phó với thần y Lâm sao?”, Kiều Báo vội vàng hỏi.
“Thì làm sao? Các người đều là những tên vô dụng. Lần này về chịu gia pháp đi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.
Kiều Báo lập tức quỳ xuống, vội vàng kêu lên: Gia chủ không được đâu ạ”.
“Sao?”, Kiều Long Nhất chau mày: “Giờ còn muốn xin tha à? Không thấy sớm quá sao? Một kẻ ham sống sợ chết như vậy có xứng là người nhà họ Kiều không?”
“Không gia chủ… Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói là gia chủ không thể đi tìm thần y Lâm được đâu”, Kiều Báo vội vàng nói.
“Ý của ông là gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt.
“Gia chủ! Không thể động vào thần y Lâm được. Cậu ta không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Không thể động vào được đâu”, Kiều Báo kêu lên.
Đến cả Kiều Hổ cũng vội quỳ xuống: “Gia chủ, giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể gây sự với thần y Lâm được, nếu không…tình hình sẽ không thể cứu vãn được nữa”.
Thấy hai người bọn họ như vậy, người nhà họ Kiều cảm thấy bất ngờ lắm. Hai người này là những cao thủ hàng đầu của nhà họ Kiều, sao giờ họ lại nhát gan như vậy chứ.
“Đúng là đồ vô dụng. Đứng dậy”, Kiều Long Nhất tức tới mức gào lên.
Thế nhưng bọn họ không hề đứng dậy, vẫn cứ quỳ đó khuyên Kiều Long Nhất rời đi. Kiều Tín thấy thế cũng vội quỳ xuống: “Bố, ông Hổ và ông Báo nói đều là thật đấy, thần y Lâm không hề đơn giản, chúng ta không thể đối đầu được, nếu không tất cả sẽ xong đời đấy ạ. Chúng ta mau đi thôi bố. Không thể ở lại lâu được”.
“Đúng là đồ vô dụng”, Kiều Long Nhất tức giận đạp Kiều Tín. Hắn lăn mấy vòng, mặt đầy đất, trông vô cùng chật vật.
“Nghe đây, các người lập tức đứng lên cho tôi, cùng tôi đi hạ gục thần y Lâm. Bảo vật của nhà họ Kiều đang nằm trong tay cậu ta, nếu không lấy về thì đừng ai quay về nhà họ Kiều nữa”, Kiều Long Nhất gào lên.
Rõ ràng là ông ta không chịu từ bỏ.
“Nếu gia chủ cứ đòi đi bằng được thì chỉ có nước chết thôi. Chuyện tới nước này thì tôi đành phải nói ra một bí mật kinh thiên vậy”, Kiều Báo thấy không thể khuyên được bèn bặm môi.
Kiều Long Nhất nghe thấy vậy thì cơ mặt dãn ra. Ông ta nhìn chăm chăm Kiều Báo: “Bí mật gì?”
Kiều Báo nhìn Kiều Hổ, sau đó nuốt nước bọt, đứng dậy nghiêm túc nói: “Gia chủ, nói ra có khi gia chủ không tin nhưng…chúng tôi đích thân nhìn thấy. Không chỉ có tôi và Kiều Hổ mà ngay cả cậu chủ cũng thấy”.
“Thấy cái gì? Mau nói cho tôi biết”, Kiều Long Nhất cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Chúng tôi thấy…minh chủ Thương Minh Bạch Họa Thủy”, Kiều Báo nói.
Dứt lời cả nhà họ Kiều Thất kinh.
“Ai cơ?”, Kiều Long Nhất trố tròn mắt.
“Bạch Họa Thủy”, Kiều Báo lặp lại.
“Bạch…minh chủ sao? Ông nhìn thấy ở đâu?”
“Ở tầng hầm nơi thần y Lâm giam chúng tôi. Không chỉ có Bạch minh chủ mà chúng tôi còn nhìn thấy người tuyệt phạt và người phán quyết nữa. Bọn họ đều ở đó và bị thần y Lâm nhốt cả”, Kiều Báo nghiêm túc nói.
Đám đông im bặt. Tất cả đều sững sờ.