Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện về Cái Thiên Tông, Giang Nam Tùng đã thất bại thảm hại. Giờ cái mạng nhỏ của ông ta nằm trong tay người khác nên ông ta nào dám làm loạn, thế là ông ta vội quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, trước đó đều là do tôi sai. Mong cậu độ lượng, do tôi có mắt như mù, xin cậu tha mạng”, nói xong, Giang Nam Tùng đập mạnh đầu xuống đất.

“Tôi đã cho ông cơ hội mà ông không biết quý trọng. Giờ ông lại xin tha mạng thì có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Giang Nam Tùng sợ hãi, không biết phải làm sao, đành tự tát vào mặt mình: “Tôi là đồ súc sinh, là đồ mất dạy, là đồ khốn nạn...

Ông ta vừa chửi vừa tự tát...Bốp bốp...Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian.

Một lúc sau, mặt ông ta sưng phồng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng thản nhiên. Giang Nam Tùng run rẩy, biết là dù mình có làm gì cũng vô ích nên đành phải nhìn Nông Đường Công bằng ánh mắt cầu cứu.

“Sao thế?”, Nông Đường Công không biết mối ân oán giữa Giang Nam Tùng và Lâm Chính nên hỏi.

“Ông cụ muốn quản hở?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi quản làm gì, nhưng dù sao Giang Nam Tùng cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật. Ông ta mà chết ở đây thì khéo bên ngoài lại tưởng tôi làm”, Nông Đường Công lắc đầu.

Nói thì vậy chứ thực ra Lâm Chính biết ông cụ không nỡ. Dù sao Giang Nam Tùng cũng 60 tuổi rồi. Ông ta ở Yên Kinh lâu như vậy, không thể không qua lại với Nông Đường Công. Nếu không phải là Lâm Chính đang ngồi đây thì Nông Đường Công đã ngăn hành động tự hành hạ mình của ông ta lại rồi.

Lâm Chính không có hứng với Giang Nam Tùng, giết hay không giết ông ta cũng không ảnh hưởng tới anh. Nếu đã vậy thì thôi cứ thuận theo lòng người vậy.

“Đứng dậy trước đi. Muốn sống thì còn phải xem biểu hiện sau này của ông nữa”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

Dứt lời, Giang Nam Tùng mừng lắm, vội vàng khấu đầu thêm vài cái: “Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”

Thấy bộ dạng sợ sệt của Giang Nam Tùng, Nông Đường Công tỏ ra bất ngờ. Đường đường là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật mà lại sợ thần y Lâm tới vậy sao?

“Nhóc, xem ra cậu không chỉ giỏi mỗi y thuật nhỉ", Nông Đường Công cảm thán.

“So với ông thì tôi chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.

“Cậu khiêm tốn rồi”.

“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi nghĩ ông lao vào đây chắc chắn không phải là tìm tôi. Ông nói chuyện chính với ông cụ đi”, Lâm Chính thản nhiên nói,

Lúc này Giang Nam Tùng mới bừng tỉnh: “Nông thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi”.

“Chuyện gì mà hoang mang vậy? Từ từ nói, nói không rõ ràng là tôi vứt ra ngoài đấy”, Nông Đường Công hừ giọng.

Lúc này ông ta khá khó chịu, vì dù sao thì Giang Nam Tùng cũng tự ý xông vào, không hề nể mặt ông †a. Thế nhưng Giang Nam Tùng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Nông thủ trưởng, Bạch Thiếu Phi bị đánh chết rồi”.

“Cái gì?", Nông Đường Công đứng bật dậy với vẻ không dám tin.

Một lúc sau ông ta mới bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên tay chân ông ta vẫn run lẩy bẩy.

“Nói. Nói rõ ràng cho tôi...sao Bạch Thiếu Phi lại bị đánh chết? Còn ra thể thống gì nữa?", người đàn ông gào lên đầy kích động.

“Đối phương chẳng quan tâm tới điều đó. Lúc mới bắt đầu họ đã quyết tâm giết chết Thiếu Phi rồi”, Giang Nam Tùng rưng rưng nước mắt.

“Không thể nào! Thực lực của Thiếu Phi đâu phải người bình thường có thể đối phó được. Bọn chúng đã lấy cái gì ra đấu với Thiếu Phi vậy?”

“Thủ trưởng, người giết chết Thiếu Phi không phải là Giới Long mà là một người tên Trung Xuyên. Người này có thực lực cực mạnh. Thiếu Phi không hiểu rõ về thực lực của đối phương, đấu tầm 30 hiệp là đã bị đánh bại rồi. Thiếu Phi biết mình không phải là đối thủ nên định đầu hàng nhưng đối phương đột nhiên bẽ gãy đầu của Thiếu Phi, không cho cậu ta nói ra được hai từ đầu hàng nữa...", Giang Nam Tùng đau khổ nói.

Nông Đường Công nghe thấy vậy thì bốc hỏa. Một lúc sau, ông ta đập mạnh tay xuống bàn: “Đúng là ức hiếp người quá đáng”.

Ông ta gầm lên. Trần nhà cũng rung chuyển.Cô giúp việc đang nấu ăn cũng hét lớn, vội núp kỹ.

“Thủ trưởng, Thiếu Phi đã chết, đối phương nói thêm răng, trong vòng ba ngày sẽ tổ chức một buổi đại hội giao lưu võ thuật giữa hai nước. Bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền khắp mạng xã hội. Giờ chúng ta phải làm sao?”, Giang Nam Tùng nói tiếp.

“Bọn họ không nể mặt tôi hay gì? Đúng là vô liêm sỉ”.

Nông Đường Công uống cạn chén rượu trên bàn và lạnh giọng: “Thế nhưng không cần phải lo lắng, nước ta nhân tài đông như quân nguyên, ngọa hổ tàng long mà, chẳng lẽ lại không đối phó được với bọn họ? Tôi sẽ sắp xếp ngay, ba ngày cũng là đủ rồi. Nếu không có ai thì tôi sẽ mời thiên kiêu”.

“Thiên kiêu?”, Giang Nam Tùng giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn quay qua nhìn Lâm Chính.

Nông Đường Công thấy vậy mới bừng tỉnh, lập tức nhìn sang Băng Thượng Quân ngồ bên cạnh.

“Thời gian gấp gáp, chuyện thế này tốt nhất để người khác đi”, Lâm Chính làm gì có chuyện không biết ý đồ của hai người bọn họ. Chuyện về đại hội và bên phía Thương Minh đã khiến họ phải sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì có thời gian mà xen vào những chuyện khác.

“Thần y Lâm, tôi biết cậu rất bận. Có điều chuyện này cậu cũng đừng vội từ chối. Cậu không đi thì có thể bảo đệ tử của cậu đi mà. Dù sao cậu ấy cũng là thiên kiêu, nếu có thể vì nước lập công thì sẽ nhận được rất nhiều lợi lạc đấy. Sau này cậu ta muốn làm gì thì phía bên trên cũng đều sẽ dễ dãi với cậu ta cả”, Nông Đường Công mỉm cười.

Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ im lặng nhìn Băng Thượng Quân.

“Thầy yên tâm, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu”, Băng Thượng Quân nói.

“Vậy được, anh đã muốn đi thì ở lại đây, tôi về Giang Thành trước. Đợi anh xong việc ở đây rồi tính”.

“Vâng thưa thầy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK