Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay Lâm Chính vốn đang nghiên cứu sách cấm của Thiên Ma Đạo ở trong phòng, nhưng từ khi chuyện anh tiêu diệt Thiên Ma Đạo truyền ra, ngày nào cũng có người đến cảm ơn hoặc thăm hỏi nối nhau không dứt.

Mấy năm qua Thiên Ma Đạo tàn sát thế tộc nhiều vô kể. Bởi vì thế lực của chúng mạnh, người thân của những người bị hại chỉ đành bấm bụng nuốt giận, muốn trả thù cũng không có cách. Bây giờ Lâm Chính tiêu diệt Thiên Ma Đạo, đương nhiên bọn họ rất cảm kích Lâm Chính.

Từ Thiên đề nghị nhân cơ hội này thu nhận những người tan nhà nát cửa đó vào Dương Hoa, tăng thêm thực lực cho Dương Hoa.

Lâm Chính đồng ý, nhưng yêu cầu người được thu nhận phải đàng hoàng, không được có kẻ phẩm hạnh bất chính trà trộn vào đội ngũ của Dương Hoa.

Trừ bọn họ ra, vẫn còn không ít người quen đến thăm.

Trong đó có người nhà họ Thủy ở Long Xuyên.

Thủy Thánh Võ đích thân đến cửa, Lâm Chính không thể không tiếp đãi một hồi.

Vì Thủy Thánh Võ đến thăm, nhà họ Diệp mẹ nuôi của Trương Tinh Vũ ở Long Xuyên cũng xem như nở mày nở mặt.

Sau khi tiễn bọn họ đi rồi, Lâm Chính xem như có thể yên tâm nghiên cứu sách cấm.

Anh định tìm kiếm phương pháp đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong sách cấm.

Mối đe dọa từ Diệp Viêm càng lúc càng lớn, thời gian không còn nhiều, một khi hắn củng cố được thực lực, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Giang Thành cướp đoạt xương chí tôn!

Lâm Chính thở ra một hơi, vẻ mặt mệt mỏi.

“Lâm đại nhân!”.

Sở Thu đi vào phòng, gọi một tiếng.

“Sở Thu à? Vết thương thế nào rồi?”.

Lâm Chính đứng dậy, lên tiếng hỏi.

“Tôi không sao. Tro cốt của Trương Kỳ đã liệm xong rồi, tôi định không lâu sau sẽ đưa về vực Diệt Vong, đích thân đưa đến Tường Vân Phái”, Sở Thu khàn giọng nói.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu: “Tôi đi cùng anh”.

Trương Kỳ vì bảo vệ Giang Thành mà hi sinh, Lâm Chính cảm thấy rất áy náy.

“Lâm đại nhân, anh không cần đi, tình hình Giang Thành vừa mới ổn định, ở đây cần anh, mình tôi đưa đi là được rồi”, Sở Thu cười gượng.

“Không sao, đi một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy được…”.

Thấy Lâm Chính kiên trì, Sở Thu chỉ đành đồng ý.

Đúng lúc đó, Từ Thiên đột nhiên vội vã chạy vào phòng, vội hét lên: “Chủ tịch Lâm! Có chuyện rồi!”.

“Chuyện gì?”.

Lâm Chính sửng sốt.

“Bên ngoài có vài người nói muốn tìm anh, tôi nói anh không có thời gian, bọn họ đánh nổ mấy khu nội trú chúng ta vừa mới xây!”.

Từ Thiên nói, vẻ hoảng sợ, dường như nghĩ tới cảnh tượng gì đáng sợ.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức chạy ra ngoài.

Lúc này, học viện Huyền Y Phái rất hỗn loạn, chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền phụ trách trật tự nơi này bao vây mấy người ở cửa lớn.

Các cao thủ của Dương Hoa cũng lần lượt đuổi tới.

Đợi khi Lâm Chính đến nơi, một tòa nhà mới xây ở bên phải đã đổ sụp, cát bụi mịt mù che khuất bầu trời.

Lâm Chính cực kỳ tức giận.

“Thần y Lâm của bọn mày đâu? Mau ra đây cho tao, tao không có thời gian để lãng phí với đám sâu mọt chúng mày!”.

Một người đàn ông để tóc ngắn, mặc áo gió lớn tiếng hô.

Ánh mắt hắn không có chút ánh sáng, bộ dạng không mấy hứng thú, dường như chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền cầm súng ống ở xung quanh chỉ là không khí.

“Thật to gan, dám ngang ngược ở đây! Không biết đây là đâu sao?”.

Dịch Quế Lâm đi tới, lớn tiếng hét lên.

“Mày là thần y Lâm?”.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Dịch Quế Lâm, hỏi.

“Không phải!”.

Dịch Quế Lâm quát, nhưng ông ta vừa dứt lời thì rầm một tiếng, bụng ông ta bị khí kình tấn công, quằn mình lại, không ngừng nôn ra nước, đứng dậy không nổi nữa.

“Không phải thần y Lâm mà ồn ào cái gì, cút đi cho tao! Hôm nay tao đến đây chỉ vì thần y Lâm!”.

Người đó chửi.

“Mày…”.

Mọi người nổi giận, chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!”.

Lâm Chính quát lên.

“Thần y Lâm!”.

“Thần y Lâm đến rồi!”.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lâm Chính.

Lâm Chính bước nhanh tới, châm cứu cho Dịch Quế Lâm, hỏi: “Không sao chứ?”.

“Không… Không sao, cậu Lâm, những người này kiêu căng quá!”.

Dịch Quế Lâm ôm bụng quằn quại, nói.

Lâm Chính nhìn bụng của Dịch Quế Lâm, biết người kia đã nương tay, không thì đòn này đánh vào tim Dịch Quế Lâm, ông ta đã chết vì nát tim.

Anh nhìn mấy người kia, phát hiện trong đó có một gương mặt quen thuộc.

Không phải ai khác mà chính là Châu Thời Vận!

Trong nháy mắt, Lâm Chính nhận ra thân phận của mấy người này.

“Các người là người của Long Vương Điện?”.

Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm! Không ngờ đến phải không? Chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy”.

Châu Thời Vận đi tới, cười lạnh lùng: “Lúc trước ở Tử Vực, mày sỉ nhục Long Vương Điện bọn tao, bây giờ bọn tao đến đây chỉ để đòi một lời giải thích. Thần y Lâm, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, hay là để người của Long Vương Điện bắt mày quỳ xuống xin lỗi?”.

“Quỳ xuống xin lỗi?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Mày là thần y Lâm phải không? Không ai được phép sỉ nhục Long Vương Điện, hôm nay bọn tao đến đây cũng sẽ không làm khó mày, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu nhận sai với bọn này, chuyện này coi như qua!”.

Người đàn ông tóc ngắn lên tiếng, dù là khi nhìn Lâm Chính, ánh mắt hắn vẫn chỉ có vẻ hờ hững không hứng thú đó.

Lâm Chính thì lại nhìn chằm chằm người của Long Vương Điện với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tòa nhà đó của tôi… là ai làm nổ?”.

Nghe vậy, bọn họ đều ngẩn ra.

“Thần y Lâm, mày có ý gì?”, Châu Thời Vận sửng sốt.

“Tôi hỏi các người, tòa nhà đó là ai làm nổ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK