Giết? Quan khách cảm thấy ớn lạnh, họ nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Người này là ai? Điên rồi sao? Dám nói như vậy trước thế gia Nam Cung?”
“Cậu ta không biết đây là chỗ nào à?”
“Ngông cuồng gớm!”
“Tôi chưa từng thấy ai láo như vậy đấy”.
“Cậu ta chán sống rồi đúng không?”
Đám đông bàn tán và chỉ trỏ. Bích Trân và An Viên sợ tới mức suýt nữa ngã ra đất.
“Sư tỷ, người này…đang làm gì vậy? Anh ta muốn hại chết chúng ta sao?”, An Viên cuống cuồng nhìn Bích Trân.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng!”, Bích Trân an ủi. Thế nhưng giọng nói của cô ấy còn run hơn cả An Viên. Đầu óc trở nên choáng váng.
Rõ ràng đây là sự khiêu chiến trắng trợn còn gì. Rốt cuộc gã này là thần thánh phương nào vậy? Hay là đầu anh ta bị chập mạch? Dám chống lại người của thế gia Nam Cung? Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy?
“Ồ!”, quản gia Nam Cung khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Chính, thấy người này đeo mặt nạ, nhìn bất phàm bèn tỏ ra nghi ngờ.
“Các hạ là...?"
“Chúng tôi là người của Diệu Thủ Cốc”, không đợi Lâm Chính lên tiếng thì Bích Trân đã liều mạng đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười. Để tránh sự việc trở nên nghiêm trọng, cô ấy đành phải dọn dẹp tàn dư thôi.
“Diệu Thủ Cốc sao?”, quản gia Nam Cung chau mày.
“Xin lỗi, bạn của tôi lần đầu tới đây, không hiểu lễ nghĩa, mạo phạm tới các vị, mong các vị lượng thứ…”, Bích Trân cúi gập người, tỏ vẻ có lỗi.
“Cô Bích Trân không cần phải làm vậy”, Lưu Mã vội vàng nói.
“Đừng nói nữa được không?”, Bích Trân liếc nhìn ông ta và cầu xin.
Lưu Mã giật mình. Ông ta nhìn Lâm Chính, thấy anh không nói gì nên cũng đành im lặng.
“Diệu Thủ lão nhân và gia chủ của chúng tôi cũng có quen biết. Mọi người đã là người của Diệu Thủ Cốc thì thôi bỏ qua, chúng tôi nể tình, không truy cứu chuyện này. Thế nhưng mong mọi người đừng gây sự thêm nữa”, người quản gia lên tiếng.
“Vâng vâng. Cảm ơn quản gia đã thông cảm”, Bích Trân vội vàng cúi người.
Các vị khách thì cảm thấy vô vị. Bọn họ còn đang mong ngóng người của thế gia Nam Cung sẽ xử lý người thanh niên kia. Người quản gia làm vậy có lẽ vì không muốn làm lớn chuyện.
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Quản gia, ông làm gì vậy? Mấy kẻ này nói như thế mà không xử lý họ sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải là nhà Nam Cung đi đầu xuống đất?”
Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy Nam Cung Vân Thu đang hùng hổ bước vào.
“Là cô hai!”
“Cô hai Nam Cung tới rồi!”
“Ha ha, cô hai, lâu quá không gặp. Cô càng ngày càng xinh đẹp đấy”.
“Chào cô hai, đã lâu không gặp!”, không ít quan khách đứng dậy, chào hỏi cô gái xinh đẹp đang bước vào.
“Chào các cô các chú, Vân Thu chào mọi người”, Nam Cung Vân Thu cũng lịch sự đáp lại.
“Cô hai khách sáo rồi”.
Khách khửa vui vẻ chiêm ngưỡng và khen ngợi Nam Cung Vân Thu. Bọn họ biết tính cách của Nam Cung Vân Thu vô cùng ngạo mạn. Nhưng đó là chuyện cá nhân, còn trước mặt mọi người thì cô ta là người rất hiểu chuyện.
“Quản gia”, Nam Cung Vân Thu quay quay nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Người này sỉ nhục nhà Nam Cung như vậy mà tại sao ông không ra tay?”
“Thưa cô, ý của cô là…”, quản gia Nam Cung chau mày.
“Anh! Lập tức quỳ xuống, khấu đầu xin lỗi người nhà thế gia Nam Cung, nếu không tôi sẽ nói quản gia đánh gãy tứ chi các người, vứt ra ngoài, rõ chưa?”, Nam Cung Vân Thu chỉ vào mặt Lâm Chính và quát lớn.
“Người này là do cô gọi tới phải không?”, Lâm Chính nhìn cô ta và hỏi.
Anh đã sớm để ý thấy Nam Cung Vân Thu đứng bên ngoài, ra lệnh gì đó cho người đàn ông kia. Nam Cung Vân Thu nhận ra Lâm Chính và Lưu Mã nên là muốn sỉ nhục bọn họ. Mặc dù Lâm Chính đã cảnh cáo cô ta nhưng cô ta không ngờ là anh lại có mặt tại nhà Nam Cung. Nếu đã vậy thì giờ cô ta còn sợ quái gì Lâm Chính.
“Anh bớt nói nhảm lại. Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có quỳ hay không? Không quỳ thì đừng trách sao chúng tôi không khách sáo?”, Nam Cung Vân Thu hét lên.
“Chúng tôi không quỳ, cô định làm gì?”, Lưu Mã cũng chẳng thèm lịch sự.
“Mọi người…đừng giận. Cô Nam Cung, chúng tôi không có ý đó…”, Bích Trân còn định đứng dậy khuyên can nhưng Nam Cung Vân Thu không phải là người quản gia, cô ta cố tình muốn sinh sự nên đương nhiên không muốn nói chuyện.
“Được, được lắm! Trước mặt bao nhiêu người mà anh dám nói như vậy với tôi. Được! Hôm nay Nam Cung Vân Thu tôi mà không giết chết anh thì chẳng phải thế gia Nam Cung sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”, Nam Cung Vân Thu tức giận, cô ta chẳng cần suy nghĩ, cứ thế giáng một bạt tai về phía Lâm Chính.
Mặc dù cô ta là con gái nhưng cũng là kẻ học võ. Sức mạnh của cú tát đủ đế khiến một người trưởng thành bị thương nặng.
Lâm Chính không hề nhúc nhích. Lưu Mã đanh mắt, lập tức ra tay. Đúng lúc tình thế đang ngàn cân treo sợ tóc thì một giọng nói thản nhiên vang lên.
“Vân Thu, dừng tay!”, Nam Cung Vân Thu khựng tay, quay qua nhìn.
Một công tử xuất hiện. Đó chính là cậu hai của nhà Nam Cung – Nam Cung Mạc Phi.
“Anh hai!”, Nam Cung Vân Thu giật mình.
“Em gái, đừng làm loạn, khách quý sắp tới rồi. Em gây sự ở đây người khó xử là bố, gia tộc cũng mất mặt, em biết không?”, Nam Cung Mạc Phi thản nhiên lên tiếng.
“Nhưng mà anh hai…cái chết của Thê Sinh là do người này gây ra...", Nam Cung Vân Thu tức giận trừng mắt với Lâm Chính.
Nam Cung Mạc Phi cũng quay ngoắt ra nhìn anh, đôi mắt hắn hừng hực sát ý, thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Anh biết rồi. Chuyện này anh sẽ xử lý. Em tìm chỗ ngồi đi, bố sắp tới rồi”.
“Dạ!”, Nam Cung Vân Thu bất lực, đành phải nén giận ngồi xuống phía đối diện. Không ít quan khách thấy vậy đều nhìn Lâm Chính và Bích Trân bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bọn họ có thể nhìn ra mấy người này hình như đã đắc tội với cô Vân Thu và cậu Mạc Phi. Đắc tội với hai vị này thì sẽ không sống yên được đâu.
“Đi điều tra xem những người này là ai", có người không nhịn được nữa đành cử người đi điều tra Lâm Chính.
Bích Trân ngồi cũng không yên. Cô ấy đang cảm thấy sốt ruột lắm.
“Sư tỷ, chúng ta nên nghĩ cách…chuồn sớm thôi. Em cảm thấy không ổn chút nào”, An Viên khóc dở mếu dở.
“Em nói đúng, chúng ta phải đi thôi. Lâm Chính, lát nữa tôi tìm lý do đi vệ sinh, anh chuồn đi cùng tôi, rõ chưa? Chúng ta không thể ở lại đây được nữa”, Bích Trân khẽ nói.
“Ngồi một lúc rồi đi”, Lâm Chính nói.
“Còn ngồi sao? Anh có biết là anh vừa gây chuyện lớn không”, Bích Trân sắp khóc tới nơi.
“Đúng vậy! Sao anh không nghe lời thế. Bọn tôi bị anh hại chết rồi. Còn ở lại được sao? Đi thôi”, An Viên cũng cuống cả lên.
Đúng lúc này, có một giọng nói từ ngoài vọng vào: “Gia chủ tới”.
Mọi người đồng loạt đứng dậy..
Gia chủ Nam Cung đã tới…