Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.

Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.

Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.

Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.

Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.

Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.

Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.

Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.

Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiêu thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.

Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Lâm Chính rơi vào trầm mặc.

Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.

Thật ra Lâm Chính hiểu rõ tâm tư của Dịch Tiên Thiên.

Đến lúc này rồi, ông ta và Lâm Chính đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Ông ta đã bán đứng Bạch Họa Thủy, tuyệt đối không thể khai ra Lâm Chính, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.

Nếu đã lựa chọn đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên ông ta phải suy nghĩ cho Lâm Chính.

Nhưng rõ ràng ông ta không ý thức được, một khi chuyện này thất bại, hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.

Bạch Họa Thủy đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như cũng đang chờ đợi quyết định của anh.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nếu đã có cơ hội đó thì đương nhiên phải nắm bắt thật tốt!”.

“Cậu Lâm đồng ý rồi sao? Tốt quá, chúng ta lên kế hoạch luôn đi, tôi sẽ nghĩ cách kéo cậu vào Thương Minh!”, Dịch Tiên Thiên mừng rỡ, vội nói.

“Tôi không vào Thương Minh”, Lâm Chính lập tức lắc đầu.

“Không vào Thương Minh?”.

Dịch Tiên Thiên sửng sốt: “Không vào Thương Minh thì làm sao thao túng Thương Minh? Cậu Lâm, bây giờ Thương Minh không có chủ, Hoa An và ông Đồng đấu đá nhau, vừa khéo tôi có thể kéo cậu vào, sau đó để cậu lập chút công lao, xây dựng uy tín. Đợi bọn họ đều tổn thất nặng nề, cậu lại ra tay giải quyết bọn họ, thuận lợi ngồi lên vị trí minh chủ. Nếu cậu không vào Thương Minh, mọi thứ đều chỉ là nói suông”.

“Không phải còn ông đó sao?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Tôi?”, Dịch Tiên Thiên sững sờ.

“Đúng!”.

Lâm Chính lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, mỉm cười nói: “Có ông là đủ rồi. Tôi sẽ dốc toàn bộ nhân lực, tài lực của Dương Hoa trợ giúp ông lên vị trí minh chủ!”.

“Hả?”, Dịch Tiên Thiên ngây người, một lúc lâu sau vội vàng xua tay: “Không được không được! Cậu Lâm! Chuyện này tuyệt đối không được! Dịch Tiên Thiên tôi có tài đức gì mà dám nhắm tới chức vị minh chủ? Tôi không ngồi được đâu”.

“Tôi nói ông có thể thì là ông có thể, không cần lo. Ông chỉ cần ngồi lên đó theo lời tôi, những cái khác ông không cần phải lo lắng”, Lâm Chính cười nói.

Dịch Tiên Thiên há miệng, hãy còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính lập tức giơ tay tỏ ý ông ta không cần nói nhiều nữa.

“Cứ quyết định như vậy, ông về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông sau”.

“Hả… Được…”.

Dịch Tiên Thiên không biết làm thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều quay người rời đi.

Dịch Tiên Thiên vừa đi, Bạch Họa Thủy đã lên tiếng.

“Thần y Lâm, tên Dịch Tiên Thiên này không biết trời cao đất dày, muốn tự tìm đường chết, lẽ nào cậu cũng muốn chết cùng ông ta?”, Bạch Họa Thủy lạnh giọng.

“Bà đang chỉ chuyện minh chủ sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Cậu phải biết Thương Minh là do đại hội nâng đỡ. Tuy đại hội để Thương Minh tự phát triển, nhưng không có nghĩa người ngoài có thể tùy tiện làm loạn. Nếu Thương Minh thật sự loạn đến mức không thể dàn xếp, đại hội nhất định sẽ can thiệp. Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ điều tra, chuyện của cậu chắc chắn sẽ bại lộ. Lúc đó, không chỉ một mình thần y Lâm cậu phải chết, mà toàn bộ Dương Hoa đều sẽ hủy diệt vì quyết định ngu xuẩn của cậu, sẽ có vô số người vì cậu mà hi sinh! Cậu hiểu không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.

Lâm Chính nghe vậy không đáp lời, mà hỏi sang chuyện khác: “Bạch minh chủ, hiệu quả của Trú Nhan Đan và Phản Nhan Đan mà tôi cho bà như thế nào?”.

Bạch Họa Thủy sững sờ, im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Đúng là hiệu quả rất tốt, mấy hôm nay tôi có thể nhận thấy khí sắc của mình tốt hơn nhiều, hơn nữa nếp nhăn nơi mắt cũng biến mất. Nếu tiếp tục sử dụng, nhan sắc quay ngược về thời mười tám tuổi chắc không thành vấn đề”.

“Vậy bà có muốn dùng tiếp Trú Nhan Đan này không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Bạch Họa Thủy dừng lại một lúc, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, răng nghiến chặt, dường như rơi vào sự rối rắm vô tận.

Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn răng hỏi: “Điều kiện là gì?”.

“Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Nói hết cho tôi biết những gì bà biết về đại hội và Thương Minh, thuốc này bà có thể uống mãi không dứt”.

Bạch Họa Thủy nghe vậy đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Lâm Chính đang định kéo mình xuống nước.

Chỉ một mình Lâm Chính nâng đỡ Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn không phải chuyện dễ. Dù sao Lâm Chính cũng không biết nhiều về Thương Minh và đại hội, sự việc rất dễ bại lộ, một khi lộ ra thì sẽ chết.

Nhưng nếu kéo Bạch Họa Thủy vào, tình hình sẽ khác.

Có người từng là minh chủ Thương Minh trợ giúp, Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Bạch Họa Thủy im lặng.

Bảo bà ta đứng về phe Lâm Chính, bà ta chắc chắn không đồng ý.

Nhưng tình hình bây giờ bà ta không có sự lựa chọn.

Cho dù bà ta có từ bỏ Trú Nhan Đan, bà ta cũng không làm được gì. Dịch Tiên Thiên đã phản bội Thương Minh, ông Đồng và Hoa An lại đấu đến mức ngươi sống ta chết. Lúc này Thương Minh vô cùng nguy cấp, trừ khi đại hội can thiệp, không thì chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn nguy cơ này.

Nhưng bây giờ người của đại hội đều bận rộn việc mở đại hội, ai có thể chú ý đến cơn sóng ngầm trong Thương Minh?

Cũng không biết qua bao lâu.

“Cậu muốn làm thế nào?”, Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.

“Không vội, tôi phải xem xem Hoa An đấu với ông Đồng như thế nào”.

Lâm Chính cười đáp.

Bạch Họa Thủy nghiêm túc nhìn, không lên tiếng.

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.

Anh nhìn màn hình gọi đến, lại là Tô Nhu!

Lâm Chính hơi ngẩn ra, bắt máy.

“Sao vậy Tô Nhu?”, Lâm Chính cầm điện thoại hỏi.

“Anh có thời gian không? Đi với em đến chỗ này”, Tô Nhu cực kỳ nghiêm túc.

“Chỗ nào?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Một nơi tên là Cùng Châu Phái!”.

“Cùng Châu Phái?”.

Lâm Chính hoang mang: “Đó là nơi nào?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK