Dịch Quế Lâm nhanh chóng được thả ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức sắp xếp phòng cho Lâm Chính chữa trị, đồng thời Thần Hỏa Tôn Giả cũng bảo người mang rất nhiều dược liệu tới.
Lâm Chính lập tức bắt tay vào việc chữa trị cho ông ta.
Nhưng Dịch Quế Lâm bị tổn thương vùng đầu, đầu là nơi phức tạp nhất của cơ thể con người, muốn chữa trị không dễ dàng gì.
Hơn nữa… Lâm Chính cũng không có quá nhiều thời gian.
Sau khi dùng châm bạc ổn định vết thương của Dịch Quế Lâm, anh liền ngoảnh sang nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Thánh Nữ đại nhân, làm phiền cô ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi, đồng thời nói với người ở ngoài, không có chuyện gì thì không được phép vào phòng”.
“Được”.
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một chút rồi gật đầu.
Cửa phòng nhanh chóng được khép lại.
Ngoài cửa có hai người của đảo Thần Hỏa đứng canh.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cửa phòng, rồi lắc đầu rời đi.
Nhưng mới đi chưa được bao xa liền nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả chắp hai tay sau lưng, đứng trên con đường nhỏ nhìn cô ta.
“Sư phụ”, Thần Hỏa Thánh Nữ vội chạy tới hành lễ.
“Người đâu?”.
“Đang chữa trị bên trong ạ, thần y Lâm nói không ai được vào làm phiền”.
“Vậy sao? Nếu đã vậy thì phái thêm người bao vây căn phòng này lại, không ai được phép vào, cũng không ai được phép ra! Nếu thần y Lâm muốn ra khỏi phòng, thì phải lập tức báo ngay với sư phụ!”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng nói.
“Vâng… nhưng mà sư phụ, sư phụ điều tra được gì rồi sao? Tại sao người lại phòng bị thần y Lâm như vậy?”, Thần Hỏa Thánh Nữ dè dặt hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì, chỉ nhìn cô ta một cái đầy sâu xa, rồi xoay người bỏ đi.
Đôi mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ run rẩy.
Cô ta biết, Thần Hỏa Tôn Giả đã không còn tin tưởng mình nữa.
Xem ra Thần Hỏa Tôn Giả quả thực đã điều tra được gì đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Lần này thì rắc rối rồi.
Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ rất khó coi.
Trong phòng.
Lâm Chính liếc nhìn cửa sổ, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đến một số, rồi nhanh chóng xóa đi.
Cùng lúc đó, đám Vệ Hỏa nhận được tin nhắn, bắt đầu lẻn lên đảo Thần Hỏa.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu, chữa trị cho Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm nhanh chóng khôi phục ý thức.
Nhưng toàn thân ông ta chi chít vết thương, vẫn chưa thể động đậy được.
“Thần y Lâm, tôi… tôi không nói gì cả…”, Dịch Quế Lâm mở mắt ra, câu đầu tiên ông ta nói là câu này.
Lâm Chính mỉm cười: “Ông yên tâm, nói cũng không sao, chỉ cần ông còn sống là được”.
Dịch Quế Lâm nghe thấy thế thì vô cùng cảm động.
Thực ra Lâm Chính không hề lo lắng.
Bởi vì Dịch Quế Lâm không hề biết chuyện ở Lưu Viêm Trũng, thế nên cho dù Thần Hỏa Tôn Giả dùng thủ đoạn thôi miên để ép ông ta nói ra mọi chuyện thì cũng vô ích.
Nếu Thần Hỏa Tôn Giả bắt Mã Hải, Từ Thiên, nói không chừng sự việc sẽ bị bại lộ, còn bắt Dịch Quế Lâm thì chỉ có thể nói là ông ta đã bắt sai người.
“Thần y Lâm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải sớm trở về Giang Thành”.
“Cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ về sau, tôi còn có việc chưa làm xong”, Lâm Chính cười đáp.
“Việc gì?”.
“Ông không cần quan tâm, Dịch Quế Lâm, ông nằm xuống đi đã, để tôi xử lý vết thương cho ông”.
Lâm Chính lấy cao thuốc và gạc sạch ra, tiếp tục chữa trị cho ông ta.
Cứ như vậy, Lâm Chính ở trong phòng tròn ba tiếng.
Chắc là thấy Lâm Chính ở trong lâu quá, thỉnh thoảng lại có đệ tử của đảo Thần Hỏa đến nhìn trộm, đề phòng Lâm Chính chuồn mất.
Vết thương của Dịch Quế Lâm đã được băng bó xong xuôi.
Việc chữa trị sau đó phải tiến hành ở học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính ngồi ở mép giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Dịch Quế Lâm thì vô cùng sốt ruột.
“Thần y Lâm, lúc nào thì chúng ta đi?”.
“Chờ thêm đi”.
“Cậu đang chờ gì vậy?”, Dịch Quế Lâm vội nói.
“Chờ cơ hội”.